Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 322: thương con sao lại không thương chồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 322: THƯƠNG CON SAO LẠI KHÔNG THƯƠNG CHỒNG

Trần Niệm mỉm cười, khóe mắt cong cong, giống như khán giả ngồi nghe, lại giống như đã hiểu rất rõ: “Được, cảm ơn cô, vậy không biết các cậu chủ nhỏ thích ăn món gì?”

Cô nói xong, chuông điện thoại vang lên: “Thật ngại quá.”

Trần Niệm đi qua một bên nghe điện thoại.

“Tiểu Niệm, nói cho cậu một tin tốt, ngày mai tớ có vài ngày nghỉ phép, Thẩm Diên Dũng muốn ra nước ngoài du lịch, ha ha ha, chúng ta cùng nhau đi du lịch được không.” Lưu San phấn khích nói.

“Cậu quên rồi sao, tớ đã tìm được việc làm, làm cả ngày, nhưng mà một tháng tớ được nghỉ phép bốn ngày, để lần sau tớ xem thử có thể gom thời gian nghỉ phép lại không, có điều, vừa mới dạy đã muốn xin nghỉ, không tốt lắm.” Trần Niệm nói một cách áy náy.

“Không sao, nhưng mà thời gian cả ngày mai của cậu đều phải để dành cho tớ, chúng ta đi du lịch một ngày, đi câu cá, tớ biết một chỗ rất thú vị.” Tâm trạng Lưu San vẫn rất vui.

“Được, vậy mai gặp.” Trần Niệm nói xong, cúp điện thoại, mặt không biểu cảm bật ghi âm lên, bỏ điện thoại vào túi áo, nói với Chu Hân Ly: “Thật ngại quá, điện thoại của một người bạn, cậu chủ nhỏ bọn họ thích ăn gì?”

“À, không sao, còn cái kia, tiểu Bảo thích ăn sầu riêng, tôm có hương vị tỏi, nhưng lại không thích ăn cay, một chút xíu cay cũng không chịu được. Cha mẹ nuôi tiểu Diễn là người thành phố H, dân ở đó rất thích ăn cay, cho nên tiểu Diễn thích ăn đồ hơi cay một chút.” Chu Hân Ly nói một cách nhiệt tình.

“Tôi nhớ rồi, cảm ơn cô.” Trần Niệm mỉm cười nói.

“Không cần khách sáo, tôi nấu cơm trước, rồi chưng thịt kho rau mai bên trên.” Chu Hân Ly vo gạo.

Trần Niệm xào tôm bằng mỡ bò, tôm chuyển thành màu đỏ, lại cho lòng đỏ trứng gà đã nấu chín vào, thêm bột ngọt, muối vào nồi.

“Cô Trần nấu ăn giỏi ghê.” Chu Hân Ly khen.

“Lúc trước còn ở cô nhi viện, tôi là người làm đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, cho nên cũng rèn luyện được kha khá.” Trần Niệm lấy tôm xào ra, nấu món cuối là trứng chiên cà chua.

“Dì Tiểu Niệm, dì Tiểu Niệm, dì nấu thơm quá, con đói bụng.” Cố Diễn chạy vào, nghểnh cổ nhìn lên bếp.

Trần Niệm đưa Cố Diễn một cái chén và một đôi đũa: “Con có thể ăn gà kho, tôm trước được rồi.”

“Cảm ơn dì Tiểu Niệm, dì Tiểu Niệm là người dì tốt nhất mà con từng gặp.” Cố Diễn khen, lại bổ sung một câu: “Giống như Doremon.”

Trần Niệm bị Cố Diễn chọc cười, trong lòng ấm áp: “Sau này thích ăn cái gì cứ nói với dì, dì làm cho con.”

Chu Hân Ly nhìn cánh gà trên tay Cố Diễn, sắc mặt tái nhợt một cách kỳ lạ, nói: “Con tôi không nghe lời được như tiểu Diễn, đã khiến cô Trần đây phải hao tâm tổn sức rồi.”

“Mỗi đứa trẻ đều có một tính cách khác nhau, nếu đứa nào cũng giống đứa nào, vậy cuộc đời còn gì ý nghĩa nữa.” Trần Niệm múc trứng chiên cà chua ra.

“Làm phiền cô chăm sóc tiểu Bảo thật tốt.” Chu Hân Ly nói một cách dịu dàng.

“Vâng, được chứ.” Trần Niệm đáp, trong lúc đang xào cà chua thì ngâm nấm hương trong nước ấm, rửa sạch rau, phơi cho ráo nước.

Trứng chiên cà chua đã xong, Trần Niệm nhìn thoáng qua nồi cơm.

“Cơm này khoảng chừng năm phút nữa là chín rồi, cô bưng các món khác lên trước đi, cô Trần đúng là người chăm sóc trẻ, bọn nhỏ thích gì cũng đều biết.” Chu Hân Ly khen.

“À.” Trần Niệm dịu dàng mà lịch sự cười một tiếng, bưng rau ra ngoài: “Còn năm phút nữa cơm chín rồi, trước tiên đi rửa tay.”

“Dì Tiểu Niệm, dì làm chân gà ngon quá, còn có tôm nữa, ngon hơn cả ngoài tiệm, con ăn vào như bay lên trên trời.” Cố Diễn vui tươi hớn hở nói.

“Có ngon như anh nói đâu.” Cố Minh Bảo cắn một miếng cánh gà, phun ra: “Thật khó ăn, khó ăn chưa từng thấy.”

“Khó ăn vậy thì em đừng ăn, để anh ăn là được.” Cố Diễn nói, lại gắp một cái cánh gà.

Cố Minh Bảo tức giận đến nghiến răng.

Trần Niệm quay lại phòng bếp, không để ý đến Chu Hân Ly vừa bước ra.

Chu Hân Ly bê thịt kho rau mai đụng vào người Trần Niệm.

Thịt kho rau mai nóng hổi vừa lấy ra khỏi nồi bị đổ lên người Chu Hân Ly.

Cô ta thét lên, chén rơi xuống đất.

“Mẹ.” Cố Minh Bảo sốt ruột chạy tới, đẩy Trần Niệm ra, lo lắng nói: “Mẹ, mẹ có sao không?”

Tay Chu Hân Ly run rẩy, khẽ cười: “Mẹ không sao, là do mẹ đâm vào người cô Trần, cô Trần có sao không?”

Trần Niệm lắc đầu: “Tôi không sao.”

“Đáng tiếc, chén thịt kho rau mai này không ăn được nữa.” Chu Hân Ly buồn bã.

“Cô đi ăn cơm trước đi, trong trứng chiên cà chua và tôm không có bỏ đường, có thể ăn, chỗ này để tôi dọn là được rồi.” Trần Niệm ôn tồn nói.

Cố Minh Bảo trừng mắt liếc Trần Niệm, nói với Chu Hân Ly: “Mẹ, mẹ bị phỏng rồi, trong nhà chắc là có thuốc chữa phỏng, mẹ xức trước đi, cơ thể mẹ vốn đã không tốt rồi, không thể đã có sẵn thương tổn, lại chịu thêm sự tổn thương nào nữa.

Chu Hân Ly nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Có thể chứ?”

Cố Lăng Kiệt đứng dậy, đi về phòng mình lấy hộp sơ cứu ra, đưa thuốc chữa phỏng cho Chu Hân Ly.

“Bố, mẹ bị thương, khó bôi thuốc, bố bôi thuốc giúp mẹ đi.” Cố Minh Bảo nói với Cố Lăng Kiệt.

“Không sao, mẹ tự bôi thuốc được mà.” Chu Hân Ly nhận lấy thuốc chữa phỏng trong tay Cố Lăng Kiệt, vén tay áo trắng lên, da thịt vì bị nóng mà đỏ lên.

Cô tự bôi thuốc cho mình, nhíu chặt lông mày, trong mắt đong đầy nước mắt, sau đó đổi sang tay kia, trên cánh tay kia cũng bị phỏng đến mức hồng hồng.

“Mẹ à, hai tay mẹ đều bị phỏng thành như vậy, buổi tối làm sao mà tắm rửa, nếu bị sốt thì biết sao đây? Hôm nay mẹ đừng đi, để con chăm sóc mẹ.” Cố Minh Bảo cầm tay Chu Hân Ly, nhẹ nhàng thổi.

Nước mắt Chu Hân Ly rớt xuống: “Mẹ không sao, con ở đây nhất định phải nghe lời một chút, đừng chọc giận bố con, và cả dì nữa, biết không?”

“Sao mà không sao cho được, nếu mẹ bị sốt, một mình té xỉu cũng không ai hay, nếu bố không cho mẹ ở lại, vậy con theo mẹ về, ít nhất còn có con chăm sóc cho mẹ.” Cố Minh Bảo nói trong nước mắt.

“Đừng nói nhảm nữa, con ngoan, nghe lời mẹ.” Nước mắt Chu Hân Ly càng rơi nhiều hơn.

Cố Minh Bảo ôm eo Cố Lăng Kiệt cầu xin: “Bố, bố ơi, bố cho mẹ ở lại được không? Bố chỉ cần cho mẹ ở lại, con nhất định sẽ ngoan ngoãn, làm gì cũng được.”

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt kín đáo nhìn Chu Hân Ly đang thút thít nỉ non: “Vậy tối nay em cứ ở đây đi, ngày mai anh sẽ tìm một người giúp việc qua chăm sóc em.”

Chu Hân Ly nước mắt như hoa lê trong mưa mà nhìn Cố Lăng Kiệt: “Như vậy có tiện không?”

“Ăn cơm đi.” Cố Lăng Kiệt ngồi xuống bàn ăn.

Trần Niệm đã lau sàn sạch, dùng đũa gắp ba bốn khối thịt kho rau mai không bị rơi xuống đất bỏ vào trong chén nhỏ, bưng lên bàn cơm.

“Cùng ngồi xuống ăn đi.” Cố Lăng Kiệt nhìn Trần Niệm nói.

Trần Niệm mỉm cười, lắc đầu, quay người đi về phòng bếp.

Cố Lăng Kiệt thật ra rất quan tâm Chu Hân Ly, hẳn là bọn họ đều có tình cảm với nhau, như vậy cũng tốt, cũng tốt...

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Truyện convert hay : Sinh Mà Làm Vương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio