CHƯƠNG 333: CON TÌM ĐƯỢC DÌ CŨNG SẼ CHỜ ĐƯỢC DÌ
Trần Niệm cảm thấy Lưu San rất tốt, rất tốt.
Hôm nay rõ ràng là cô đi giải khuây cùng Lưu San, kết quả còn liên lụy để Lưu San giúp cô tìm người.
Cô không thể đi du lịch, Lưu San cũng không nói một câu oán trách.
Có được một người bạn như vậy, cô thật đúng là có phúc ba đời.
Trần Niệm ôm lấy Lưu San, nức nở nói: “Cảm ơn cậu, Lưu San.”
Lưu San cười nói: “Có cái gì mà phải cảm ơn, nếu như hôm nay người xảy ra chuyện là tớ, cậu nhất định cũng sẽ làm như vậy, có lẽ, so với tớ, cậu càng làm tốt hơn.”
“Đợi đến khi tìm được tiểu Diễn, tớ và cậu sẽ cùng nhau ra ngoài.” Trần Niệm hứa.
“Thôi đi, chẳng lẽ tớ còn chưa hiểu rõ cậu, bây giờ cậu biết tiểu Diễn không vui, cậu không thể vui vẻ đi du lịch, cậu đi làm chuyện mình muốn làm đi, có gì cần giúp đỡ thì đến tìm mình.” Lưu San sảng khoái nói.
“Vậy cậu thì sao? Không dễ dàng gì mới được nghỉ.” Trần Niệm lo lắng hỏi Lưu San.
“Tớ có tiểu Bối đi cùng, sẽ không cảm thấy cô đơn.” Lưu San nghĩa khí nói.
Trần Niệm cảm thấy rất có lỗi với Lưu San, cô xấu hổ, day dứt nói: “Đợi đến khi tìm được tiểu Diễn, tớ nhất định sẽ đi cùng cậu.”
Lưu San khẽ gật đầu: “Đợi đến khi tìm được tiểu Diễn rồi nói.”
Cô ấy đưa Trần Niệm trở về, Trần Niệm bước xuống xe, đưa mắt nhìn Lưu San rời đi, sau đó quay người đi vào đại sảnh của khách sạn.
“Tiểu Niệm, con chờ dì thật lâu rồi.” Giọng nói của Cố Diễn vang lên, chạy về phía Trần Niệm.
Trần Niệm nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Cố Diễn, trong lòng cô giống như bị thứ gì đó đâm vào, vừa chua lại vừa đau, có loại cảm động khó nói nên lời, giống như nước lũ ùa đến, khiến cho đầu óc cô trống rỗng.
Cô ngồi xổm xuống mặt đất.
Cố Diễn nhào tới trong ngực cô, vui vẻ nói: “Niệm Niệm, con tìm thấy dì rồi.”
Trong nháy mắt, vành mắt Trần Niệm đỏ lên, có chất lỏng nóng chảy ra, cô ôm chặt Cố Diễn, giọng nói nức nở: “Làm sao con lại tìm tới dì? Sao con lại to gan như thế, nếu như con bị người xấu bế đi thì phải làm sao bây giờ?”
Cố Diễn vui vẻ nhìn Trần Niệm, bàn tay nhỏ của cậu bé lau nước mắt trên mặt cô, giải thích: “Con nghe dì và chị lớn kia nói chuyện, biết dì ở khách sạn Lục Châu, cho nên con cố ý ghi nhớ.
Lúc bố muốn dẫn con đi, con nhân cơ hội đó bước xuống xe, con biết bãi đỗ xe có camera giám sát, cho nên con cố ý trốn đi.
Con gặp may, sau đó không lâu, có một người đàn ông rời đi, con lặng lẽ núp ở trên xe chú đó.
Chú đó đến quốc tế Thủy Nguyệt, con một đường hỏi người khác, tìm được khách sạn Lục Châu, con không biết dì ở phòng nào, chỉ có thể chờ ở đại sảnh.”
Trần Niệm vô cùng đau lòng, cô vuốt ve gương mặt hồng hào, nhỏ nhắn của cậu bé: “Sau này con không được rời nhà đi như thế nữa, rất nguy hiểm, nếu như con bị người xấu bắt đi thì phải làm sao?”
Cố Diễn mím môi cười, không quan tâm: “Con vốn dĩ không phải là do bố con nuôi lớn, con lớn lên ở trong nhà bố mẹ nuôi, ở đó cũng rất tốt, cùng lắm thì bị bán một lần, nói không chừng bố mẹ nuôi còn thương con hơn đó.”
“Bố con không thương con sao?” Vành mắt Trần Niệm đỏ bừng, hỏi ngược lại.
Cố Diễn lắc đầu: “Bố có tiểu Bảo là đủ rồi, cho tới bây giờ, bố chưa từng hỏi con muốn gì, con cũng không muốn hỏi bố những thứ đó, con muốn gì, con sẽ tự mình tranh thủ, không phụ thuộc vào bố. Như thế cho dù bị vứt bỏ, con cũng không cảm thấy khổ sở và dày vò, con phải thích ứng với hoàn cảnh, nếu không thích ứng được, vậy thì phải thay đổi.”
Trần Niệm nhớ tới quá khứ của chính mình, cô một lần nữa ôm chặt lấy Cố Diễn.
Khi đó cô cũng không muốn phu thuộc vào bất kỳ ai, kiên cường độc lập, không phụ thuộc vào ai, suy nghĩ của cô và tiểu Diễn giống nhau, không có ỷ lại, mặc dù rời đi cũng sẽ không cảm thấy cuộc sống sau đó giày vò và khổ sở.
Tiểu Diễn quá giống với cô trong quá khứ, giống đến mức khiến cho cô đau lòng, áy náy và tự trách.
Cô không muốn con của mình cô độc, bất lực và tuyệt vọng như thế.
“Tiểu Diễn, bố của con rất yêu tiểu Diễn, con không biết, sau khi con mất tích, bố của con rất lo lắng cho con, vẫn luôn đi tìm con, nếu như bố của con không cần con, làm sao bố của con lại khẩn trương như thế.” Trần Niệm khuyên nhủ.
Cố Diễn cúi đầu khẽ nói: “Có lẽ bố cảm thấy nếu như con xảy ra chuyện, bố không có cách nào ăn nói được với mẹ con.”
“Con đừng nghĩ như thế, con biết trước đó bố của con nói gì với dì sao? Bố con nói, đừng để tiểu Diễn và Chu Hân Ly đơn độc ở chung, dì nhìn ra được, bố của con rất quan tâm con, yêu quý con, bảo vệ con.”
Cố Diễn nhìn về phía cô: “Dì đang nói giúp bố con sao? Bố con đã đuổi việc dì, còn giá họa, vu oan dì, không phân tốt xấu đuổi việc dì.”
Trần Niệm mỉm cười, đứa nhỏ này đang vì cô mà bênh vực kẻ yếu: “Thế giới của người lớn rất phức tạp, phức tạp đến mức có đôi khi ngay cả người lớn cũng không hiểu, thế nhưng, thế giới của người lớn không nên liên lụy đến trẻ con, nếu như con muốn độc lập, dì ủng hộ cả hai tay, chỉ là con phải làm nhưng chuyện thích hợp với tuổi tác của mình. Bây giờ con còn quá nhỏ, còn chưa phải lúc độc lập.”
“Vậy con có thể lựa chọn sống với người mình muốn sống chung sao?” Cố Diễn mờ mịt hỏi.
Trần Niệm xoa đầu Cố Diễn, dịu dàng nói: “Dì hỏi con, con cảm thấy dì Chu là người tốt sao?”
“Không tốt, thật ra dì đó rất xấu, cố ý giật dây để cho tiểu Bảo làm chuyện xấu. tiểu Bảo cũng không ngoan, cố ý quấy rối. Lần trước con còn nhìn thấy tiểu Bảo cố ý trộm đồ, đó đều là do dì Chu dạy, nói như thế, bố sẽ để cho bọn họ ở bên nhau.” tiểu Diễn rất chắc chắn nói.
“Vậy con cảm thấy tiểu Bảo muốn ở cùng dì Chu sao?” Trần Niệm kiên nhẫn hỏi.
“Dĩ nhiên, tiểu Bảo làm tất cả cũng là vì muốn bố đi thăm dì Chu, để bố biết, tiểu Bảo cần dì Chu, từ đó để bố cưới dì Chu.” tiểu Diễn hiểu rõ.
Trần Niệm mỉm cười, con của cô thật đúng là một đứa nhỏ huệ chất lan tâm*, mặc dù bây giờ cậu bé còn nhỏ, nhưng lại có một trái tim thông minh, khéo léo.
(*Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết)
“Cho nên, trẻ con còn chưa phân rõ được đúng sai, tiểu Bảo cảm thấy mẹ của cậu bé là tốt nhất, nhưng trên thực tế, chính mẹ của cậu bé lại dẫn cậu bé xuống vực thẳm.
Nếu như tiểu Diễn muốn ở bên cạnh người mình muốn sống, như vậy chờ đến khi tiểu Diễn mười tám tuổi, như thế, quyết định của con mới có thể chính xác, cho dù không chính xác, con cũng có thể chịu trách nhiệm cho chính mình.” Trần Niệm dẫn dắt từng bước.
Cố Diễn vẫn cúi đầu, vành mắt đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: “Dì sẽ báo cho bố con đến đón à?”
“Ừ.” Trần Niệm không phủ định.
Cố Diễn ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Niệm: “Dì có thể cho con vay 1,75 triệu được không? Sau này con sẽ trả gấp mười lần cho dì.”
Trần Niệm đoán có lẽ cậu bé muốn vay tiền để đi tìm bố mẹ mình ở thành phố H.
Có mấy loại kết quả, một là cậu bé lạc đường, biến thành lang thang, hai là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba là trở lại nhà ở thành phố H, sau đó bị Cố Lăng Kiệt đón về.
“Con về phòng dì nghỉ ngơi trước, con cũng mệt mỏi rồi, dì ra ngoài lấy tiền cho con.” Trần Niệm dịu dàng nói.
Cố Diễn ngoan ngoãn đi vào phòng của cô.
Lúc cô đóng cửa phòng lại, trong lòng cô thoáng áy náy…Cô vẫn gửi tin nhắn cho Cố Lăng Kiệt: “Hiện tại Cố Diễn đang ở trong phòng tôi, anh qua đón cậu bé đi, sau này anh nhớ quan tâm đến thằng bé nhiều hơn, yêu quý tiểu Diễn, bảo vệ tiểu Diễn.”
Truyện convert hay : Manh Thê Ngọt Ngào: Lệ Thiếu, Làm Càn Sủng