CHƯƠNG 345: TÌM HIỂU THỨ BẠN BIẾT
Trần Niệm biết lời Lưu San có ý gì.
Lưu San rất tôn sùng tự do. Vì yêu tự do, cô ấy có thể rời khỏi sự bao bọc của cha mẹ, thuê phòng bên ngoài ở. Vì yêu tự do, cô ấy có thể không chùn bước bỏ công việc ổn định ở khoa sản.
Vì cô, cô ấy đã tạm nhân nhượng, ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng hai năm.
“Chắc chắn sẽ bắt đầu.” Trần Niệm trấn an cô.
“Bắt đầu cái gì?” Thẩm Diên Dũng đi tới, nhìn lướt qua Trần Niệm, dừng lại trên mặt Lưu San.
“Con gái chúng tôi tán gẫu, anh cũng muốn nghe sao? Thẩm Diên Dũng, kiếp sau anh hãy làm phụ nữ đi, không đúng, kiếp này anh cũng có thể làm phụ nữ, bây giờ y học phát triển.” Lưu San không trả lời anh.
Thẩm Diên Dũng đi đến bên cạnh, cụp mắt nhìn cô, tự nhiên tiếp lời: “Anh thành phụ nữ, sau này em dùng cái gì? Ngón tay thì không hiệu quả lắm.”
Lưu San: “...”
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
Thẩm Diên Dũng, thật không biết xấu hổ, trước mặt người khác lại nói cái này.
Lưu San lười biếng dựa ở trên giường Trần Niệm, mỉm cười, ung dung nói: “Yên tâm, tôi ngoắc tay, cóc hai chân thì khó tìm, chứ đàn ông hai chân còn không dễ dàng sao?”
Thẩm Diên Dũng lập tức tái mặt, con ngươi co lại, lạnh lùng: “Em nói cái gì?”
Lưu San thấy anh đã tức giận.
Thẩm Diên Dũng lúc tức giận rất đáng sợ, nhưng cô cũng không muốn yếu thế: “Lỗ tai anh không tốt sao?”
Thẩm Diên Dũng cười nhạo: “Em yên tâm, nếu như anh biến thành phụ nữ, anh chắc chắn sẽ khiến em biến thành đàn ông, sau này để em ra sức. Em không ngoan như thế, anh cũng rất mệt mỏi, anh vừa mất sức, vừa phải động não, vừa phải làm em dễ chịu.”
Thẩm Diên Dũng càng nói càng mập mờ, ánh mắt sáng rực nhìn Lưu San, tràn đầy ý muốn chiếm hữu.
Da mặt Lưu San không dày như anh: “Anh ra ngoài, tôi muốn tán gẫu với Trần Niệm.”
“Cho em một tiếng.” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói, rồi quay người đi nhanh ra ngoài.
Trần Niệm nhíu mày nhìn bóng lưng Thẩm Diên Dũng.
Nếu như Thẩm Diên Dũng không phải tổng thống, chưa kết hôn, nói không chừng cô thật sẽ mai mối cho bọn họ, dù sao hai người họ đã có con.
Đáng tiếc, cuộc hôn nhân này, Thẩm Diên Dũng không có tư cách.
Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa, khóa lại.
Sau khi Thẩm Diên Dũng nghe thấy tiếng khóa cửa sau lưng, lông mày càng nhíu chặt, quay đầu.
“Hôm nay tôi muốn ngủ cùng Trần Niệm, một tiếng sau không cần chờ.” Lưu San chống nạnh nói, nghe bên ngoài không có tiếng, cô quay người, lại ngồi xuống giường Trần Niệm.
“Tiểu Niệm, tớ nói với cậu, nếu cậu có thể khỏi bệnh, tớ nói không chừng có thể cao chạy xa bay.” Lưu San vui vẻ nói.
Cô luôn thẳng tính, nhanh nổi nóng, nhưng cũng nhanh hết.
“Thẩm Diên Dũng rất bí hiểm, không thể lơ là.” Trần Niệm nhắc nhở.
“Tớ nói với cậu, anh ta đã đồng ý với tớ, chỉ cần tớ dùng 30 tỷ mua được « Thiếu nữ trong mơ ». Anh ấy sẽ lập tức cho phép tớ, cậu, còn có Tiểu Bối ra ngoài du lịch một tháng. Tớ đã sớm chuẩn bị xong thẻ căn cước của nước D. Ở nước D, Thẩm Diên Dũng không có thế lực nào. Hơn nữa, anh ta và người có thế lực của nước D có thù, chỉ cần anh ta đi vào nước D, sẽ chết rất thê thảm. Chỉ cần chạy đến nước D, tớ lập tức có thể bình yên: “ Lưu San càng nghĩ càng vui vẻ.
“Hành động cẩn thận một chút, tớ luôn cảm thấy Thẩm Diên Dũng không dễ đối phó như vậy.” Trần Niệm không yên lòng nói.
“Trước đây không nói, sau này hãy nói, tớ muốn dùng 30 tỷ mua « Thiếu nữ trong mơ », làm sao mới có thể không bị sơ hở.” Lưu San hỏi.
Trần Niệm ngồi dậy, mở điện thoại, tìm kiếm tin tức liên quan tới « Thiếu nữ trong mơ ».
“« Thiếu nữ trong mơ» là tác phẩm giai đoạn đầu của hoạ sĩ trứ danh Stephen, vẽ con gái của cửa hàng châu báu nước X, là tác phẩm tiêu biểu của trường phái trừu tượng.” Lưu San đọc, nhìn Trần Niệm.
Trần Niệm lại tìm kiếm Stephen, phía trên giới thiệu bức tranh của ông ta đã bán được 3 tỷ.
“Chỉ 3 tỷ, 30 tỷ chắc đủ chứ.” Lưu San không chắc chắn hỏi.
Trần Niệm tỏ ra không thoải mái: “Thẩm Diên Dũng đưa ra con số 30 tỷ, chắc chắn có lý do của anh ta. Giá trị tác phẩm sẽ tăng rất nhanh, trong đó một nguyên nhân là hoạ sĩ này đã chết. Hoặc là, giá trị bức tranh này không phải ở bản thân tác phẩm, muốn thuận lợi mua được, thì phải xem ý nghĩa phía sau bức tranh này.”
“Chúng ta làm thế nào biết được chứ?” Lưu San không hiểu, cầm điện thoại tìm kiếm: Hoạ sĩ Stephen chết chưa?
“Tiểu Bạch, cậu xem, trên này có dân mạng trả lời, Stephen đã biến mất hai năm, có thể đã chết thật rồi.”
“Không phải tin tức xác thực, chỉ là lời đồn, trong phạm vi chắc chắn có thể làm tăng giá trị tác phẩm, nhưng khoảng cách từ 3 tỷ đến 30 tỷ quá lớn, tớ cảm thấy chắc chắn còn có nguyên nhân gì đó, khi nào đấu giá?” Trần Niệm cẩn thận hỏi.
“Ngày kia. Chắc là tối ngày kia.”
“Cậu hỏi Thẩm Diên Dũng địa chỉ của Stephen, ngày mai chúng ta đi thăm hỏi.” Trần Niệm đề nghị.
“Bingo, quá tuyệt vời, cậu là niềm hy vọng của giới tâm lý học. Cậu ra tay, chắc chắn có thể biết giá trị phía sau cái này, cậu nghỉ ngơi trước, tớ đi tìm Thẩm Diên Dũng.” Lưu San hấp tấp đi ra, quên mất mới vừa nói đêm nay ngủ cùng Trần Niệm.
So với được tự do, chút uất ức tạm thời có là cái gì đâu.
“Thẩm Diên Dũng, Thẩm Diên Dũng.” Lưu San người còn chưa đến, Thẩm Diên Dũng đã nghe thấy tiếng cô.
Cả khu nghỉ dưỡng, ngoài cô, không ai dám gọi đầy đủ tên anh, anh đặt điện thoại di động xuống, nhìn về phía cổng.
Lưu San nhảy vào, đi ngay vào vấn đề: “Ngày mai tôi muốn đi thăm Stephen, họa sĩ của « Thiếu nữ trong mơ».”
“Anh cũng không biết ông ta ở đâu.”
Lưu San: “...”
Là không biết hay là không muốn nói cho cô biết?
Lưu San đi đến trước mặt anh, nhướng mày: “Vậy tại sao anh nhất định phải mua « Thiếu nữ trong mơ ».”
“« Thiếu nữ trong mơ» vẽ Mạc Băng, cô ấy không chỉ có cửa hàng châu báu, còn có kim cương thô đếm không hết. Cô ấy muốn mở rộng thị trường ở nước A, đang tìm người hợp tác.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
“Anh là tổng thống, anh muốn hợp tác với cô ấy, với ưu thế này của anh, còn có đối thủ cạnh tranh sao?” Lưu San không hiểu.
“Một cộng một, không đơn giản là hai. 30 tỷ là dự đoán lớn nhất của anh. Nếu như không bỏ đủ số đó, cũng chỉ có thể bỏ lỡ cơ hội lần này. Bởi vì có đôi khi, cơ hội cũng sẽ đi cùng nguy hiểm và nguy cơ.” Thẩm Diên Dũng ý tứ sâu xa.
Sao Lưu San lại có suy nghĩ anh đang cố khuyên bảo cô.
“Vậy tôi đi nói với Trần Niệm trước.” Cô vừa quay người, đã bị Thẩm Diên Dũng bế lên.
Lưu San căng thẳng, hoảng sợ: “Thẩm Diên Dũng, anh làm gì đấy, thả tôi xuống.”
“Không phải em nói anh làm không tốt sao? Anh muốn được chỉ bảo đầy đủ.” Anh mờ ám nói, ôm cô đi vào phòng.
Lưu San nghe ra ý anh: “Anh đã làm rồi mà.”
“Em ăn cơm xong, sau đó không thể ăn nữa sao?” Anh cây ngay không sợ chết đứng.
“Hôm nay anh đã làm rồi.” Lưu San cố ý nhấn mạnh hai chữ hôm nay.
“Hôm nay em không chỉ ăn một bữa cơm.”
Lưu San: “...”
Cô giãy dụa muốn xuống.
Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ, vì cô như vậy nên mỗi lần anh đều phải dùng sức mạnh, khiến cô không thể cảm nhận đầy đủ, rồi lại trách kỹ thuật của anh không tốt: “Em ngoan một chút, tâm trạng anh tốt, anh sẽ nói cho em một bí mật, bí mật em muốn biết.”
Truyện convert hay : Ta Thật Không Phải Đại Lão