CHƯƠNG 349: SỰ PHÒNG BỊ CỦA CÔ TẠO THÀNH MỘT TƯỜNG RÀO
Con người ấy mà, ngàn vạn lần đừng phạm phải sai lầm lớn, nếu không, những sai lầm lớn này sẽ cùng bày ra hậu quả của nó trong một lúc nào đó.
Ví dụ như bây giờ, Tô Khánh Nam có trăm miệng cũng không thể bào chữa được, dù sao đó cũng là sự thật, đó là quá khứ anh ta muốn quên đi nhất: “Lúc còn trẻ lông bông không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi mới hối hận không kịp.”
“Phải không?” Trần Niệm đứng lên: “Vậy nên sám hối cho tốt chứ không phải săn bắn khắp nơi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Thân thể Tô Khánh Nam di chuyển theo ánh mắt, nhìn bóng lưng cô rời đi, còn muốn nói gì đó nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng.
“Ha ha.” Lưu San cười ra tiếng.
Tô Khánh Nam không vui nhìn về phía Lưu San: “Nếu ai cũng thích khua môi múa mép như cô, sợ rằng cô cũng không thể sống đến bây giờ.”
“Tôi chỉnh lại lời anh nói một chút, tôi đây không phải là khua môi múa mép mà là bênh vực lẽ phải, tôi cũng không phải là bôi nhọ nói xấu mà là sự thật khách quan có được không?”
“Vậy cô đã kết hôn với Thẩm Diên Dũng cũng là sự thật khách quan đúng không, hai người có một đứa con không công khai cũng là sự thật khách quan nhỉ, nếu như chuyện này bị phu nhân tổng thống biết, hoặc là công bố cho mọi người, cô đoán sẽ có hậu quả như thế nào?” Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
Nụ cười của Lưu San đông cứng trên mặt.
Anh ta nói đến chuyện cô hổ thẹn nhất. Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Anh cho rằng tôi muốn như vậy chắc?” Ánh mắt Lưu San sắc bén nhìn Tô Khánh Nam.
“Cho nên, nên nói gì, không nên nói gì, mong là cô học được, nếu không lần sau cũng đừng trách tôi lấy đạo của người trả lại cho người.” Tô Khánh Nam lạnh lẽo nói, xoay người đi.
Lưu San mím chặt môi, nghiến răng kèn kẹt, chính vì thế giới này có nhiều trai đểu như thế cho nên mới càng quý trọng sự quý giá của trai tốt.
Sau đó Lưu San tìm được Trần Niệm ở ngoài quán bar.
Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, như có điều gì suy nghĩ.
“Cái tên Tô Khánh Nam thật đúng là làm người ta chán ghét.” Lưu San oán hận nói.
Trần Niệm cũng không quay đầu lại, trầm giọng đáp: “Tai họa sống ngàn năm mà, sau này thấy anh ta thì tránh xa một chút là được.”
“Ừ.” Lưu San đáp một tiếng, nhìn theo tầm mắt Trần Niệm.
Một chiếc RolLưu San Royce đắt giá, tài xế đeo găng tay trắng mở cửa xe ra, Cố Lăng Kiệt hơi nghiêng người bước từ trên xe xuống, thân thể cao lớn đứng thẳng ngoài xe, dường như nhận ra có ánh mắt người khác nhìn tới, anh ngẩng đầu, nhìn về phía trền lầu.
“Cậu nói Cố Lăng Kiệt sẽ thấy chúng ta chứ?” Lưu San hỏi.
“Không biết.” Trần Niệm trả lời.
Cố Lăng Kiệt thu ánh mắt lại, đi về phía quán bar.
Trần Niệm vẫn đứng ở cửa sổ như cũ.
“Chúng ta có nên đi vào tránh một lát hay không, tránh để anh ta nhìn thấy, nói chúng ta nhìn lén anh ta.” Lưu San đề nghị.
“Chúng ta né tránh mới càng làm người ta cảm thấy như vậy, không cần để ý tới anh ta.” Trần Niệm tiếp tục đứng ở cửa sổ.
Cố Lăng Kiệt từ trong thang máy đi ra, tầm mắt nhìn thẳng phía trước, mắt cũng không nhìn bọn họ, đi vào phòng chiêu đãi.
Lưu San hơi thương cảm.
Cô ấy đã nói cho Cố Lăng Kiệt biết Trần Niệm là Bạch Nguyệt rồi, anh còn lạnh nhạt vô tình hơn so với tưởng tượng của cô ấy.
“Ánh mắt Cố Lăng Kiệt mọc trên đỉnh đầu à, tớ đã nói cho anh ta...” Lưu San vội vàng dừng lại, suýt nữa thì lỡ miệng
Trần Niệm nhìn về phía Lưu San: “Cậu nói gì với anh ta?”
Lưu San xoay người, đối diện với Trần Niệm, bất bình nói: “Tớ nói với anh ta rằng cậu rất giống Bạch Nguyệt, giọng nói giống, tính khí giống, tính cách giống, anh ta còn đối xử với cậu như vậy, tớ thật cảm thấy không đáng thay cho cậu.”
Trần Niệm nhếch môi: “Chính là vì tương đồng nhiều như vậy, anh ta mới càng bài xích, Cố Lăng Kiệt không phải là người sẽ động tâm với người khác, lòng phòng bị của anh ta rất nặng.”
“Không bằng cậu tìm một người đàn ông khác mình thích rồi kết hôn sinh con, quên Cố Lăng Kiệt đi, cũng không cần quan tâm đến anh ta nữa.” Lưu San tức giận nói.
“Không nhắc tới anh ta nữa, hội đấu giá sắp bắt đầu chưa?” Trần Niệm hỏi, nghiêng người sang nhìn ra ngoài cửa, dường như tất cả mọi người đều đi về phía phòng hội nghị.
“Chắc là sắp bắt đầu rồi.” Lưu San nhìn về phía thang máy, chân mày hơi nhíu lại.
Alan đến bây giờ còn chưa tới?
“Là đang chờ ai à?” Trần Niệm quan sát Lưu San hỏi.
“Alan còn chưa xuất hiện, có khi nào không tới hay không?” Lưu San lo lắng hỏi.
“Alan sẽ tới à? Lần trước anh ta tức ngực, thế nào cũng phải nghỉ ngơi ba ngày. Hơn nữa anh ta còn bị hen suyễn, nơi đông người không khí không lưu thông, nơi có phấn hoa nhiều càng không nên xuất hiện.”
“Thẩm Diên Dũng nói anh ta sẽ đến.” Lưu San vừa dứt lời, cô ấy thấy thang máy mở ra, Alan mặc bộ âu phục màu lam nhạt đi về phía bọn họ.
“Anh ta tới, anh ta tới thật kìa.” Lưu San vui mừng nói, cầm tay Trần Niệm.
Trần Niệm nhìn Lưu San một cái, sau đó cũng đặt tầm mắt trên người Alan.
Alan nhìn chằm chằm Trần Niệm, khóe miệng hơi cong lên, màu mắt xanh đậm không hề che giấu vui vẻ khi nhìn thấy cô: “Không ngờ lại gặp lại cô ở đây, cô đã nói, lần sau có duyên gặp nhau thì sẽ cho tôi số điện thoại.”
Lưu San hưng phấn nhìn về phía Trần Niệm, nhưng phát hiện Trần niệm vẫn dửng dưng bình tĩnh như cũ.
“Tôi ngược lại khá tò mò, nguyên nhân gì khiến anh mạo hiểm nguy hiểm tính mạng để tới nơi này một chuyến?” Trần Niệm lạnh giọng hỏi.
“Nơi này có một thứ tôi muốn, bà nội của tôi bảo tôi nhất định phải lấy về được cho bà.” Alan giải thích.
“Vậy bà nội của anh không biết tình trạng thân thể anh à?” Trần Niệm cười một tiếng, xoay người đi về phía phòng hội nghị.
Lưu San nhìn Alan một lát, lại nhìn Trần Niệm một lát, đi theo sau Trần niệm: “Cậu không hỏi số điện thoại của anh ta à?”
“Số điện thoại của anh ta ở chỗ Thẩm Diên Dũng nhất định có, nếu chúng ta có thể giành được “Thiếu nữ trong mơ”, cần gì phải biết thêm một người nữa, nếu không lấy được, đến lúc đó liên lạc lại cũng không muộn.” Trần Niệm tỉnh táo nói.
Lưu San mím môi, tiếc nuối quay đầu nhìn một lát.
Cô còn mong đợi Alan và Trần Niệm bắt đầu mà, Trần Niệm nói lòng phòng bị của Cố Lăng Kiệt mạnh, lòng phòng bị của cô ấy thì khác gì, chắc đã đúc thành một bức tường thành rồi.
Bọn họ tiến vào phòng hội nghị, Lưu San dùng thẻ căn cước ghi danh, xác định thẻ tín dụng, nhận một tấm bảng.
Bọn họ ngồi vào trong góc.
Tô Khánh Nam đưa mắt nhìn, tìm được Trần Niệm, từ vị trí hàng thứ nhất đứng lên, đi về phía hàng cuối cùng, ngồi xuống bên cạnh Trần niệm, cười vô hại ngó Trần Niệm: “Ở đây không có ai ngồi chứ?”
“Anh muốn ngồi đây à?” Trần Niệm hỏi.
“Ừ.” Tô Khánh Nam không phủ định.
Trần Niệm phảng phất cười một tiếng: “Đúng lúc tôi muốn ngồi ở hàng ghế thứ nhất, đáng tiếc bị anh cướp mất, cảm ơn anh đã nhường vị trí lại.”
Tô Khánh Nam: “...”
Cô kéo Lưu San đứng dậy, đi về vị trí hàng thứ nhất, ngồi vào vị trí vốn là của Tô Khánh Nam.
Lưu San quay đầu nhìn Tô Khánh Nam, che miệng cười: “Tiểu Niệm, cậu thật lợi hại, tớ thấy mặt Tô Khánh Nam trắng bệch rồi kìa.”
Trần Niệm nhíu mày, suy tư nói: “Bị anh ta quấy rầy như vậy quả thật khiến người ta thấy phiền, có lẽ...”
Trong mắt Trần Niệm lóe lên một tia sáng, bỗng dung nảy ra một ý.
Truyện convert hay : Ta Tuyệt Sắc Tổng Tài Lão Bà