CHƯƠNG 367: SỐNG CHẾT CHIA XA, QUÂN TỬ CHỌN GỖ TỐT MỚI DỪNG CHÂN LẠI
“Anh cũng nhớ cuộc sống như thế này.” Cố Lăng Kiệt tự mình cầm lên một con cua, bóc ra, thổi cho bớt nóng.
Trần Niệm không ngờ anh lại đột nhiên tới, còn rất tự nhiên cầm cua cô nướng ăn.
Cô khẽ liếm đôi môi khô khốc, tim đập nhanh đến mức không kềm chế được: “Ờm...”
Cô lên tiếng, nhưng lại không biết phải nói gì, cô định hỏi thẳng anh xem câu này là có ý gì, thế nhưng, người không quen biết anh, không biết chuyện anh đã sinh sống trên hòn đảo hoang, hẳn là không thể hiểu được.
Cô muốn dùng cách nghĩ của một người không hiểu rõ về quá khứ của anh, nhưng vì quá hồi hộp nên suy nghĩ trong đầu như rối cả lên, trái lại thành không nói được gì cả.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô.
Cô cảm giác được ánh mắt của anh, đầu càng cúi thấp hơn, đành lật cua để che giấu sự bối rối của bản thân.
Cố Lăng Kiệt khẽ cười một tiếng: “Em có biết nước cất được chưng ra như thế nào không?”
“Trước đây tôi đã từng học qua trong sách.”
“Chưa từng tự mình thực hành à?”
“Tôi đã từng làm trong phòng thí nghiệm rồi.” Trần Niệm chột dạ giải thích.
Cô có thể cảm giác được ánh mắt của Cố Lăng Kiệt vẫn còn dừng trên khuôn mặt mình.
Cô trầm mặc, anh cũng trầm mặc, nhưng hơi thở của anh phả vào mặt cô, khiến cô lòng dạ rối bời, loại cảm giác này khiến cô thấy cực kỳ không thực tế.
Cô dứt khoát nhìn về phía anh, đối mặt với đôi mắt đen như mực của anh: “Anh Cố thích nhìn bạn gái người khác như vậy sao?”
“Tôi chỉ tò mò là em đang nghĩ gì thôi, cua sắp nướng cháy hết rồi mà em vẫn không lấy ra.” Cố Lăng Kiệt tỉnh bơ nói.
Gương mặt Trần Niệm ửng hồng, lấy hết cua sắp nướng thành đen thui ra, nướng cháy mất hai con, ba con còn lại vẫn còn ngon.
Cô lại dùng cành cây gắp một con cua để lên trên tảng đá, bởi vì hơ lửa gần quá, cô vô thức rụt tay lại.
“Đúng là ngốc, để tôi làm cho! Em qua đây ngồi ăn cua nướng đi.” Cố Lăng Kiệt nói xong, cầm lấy cành cây trong tay Trần Niệm.
Không biết là cố ý hay vô tình, anh nắm cả tay cô.
Trần Niệm cảm thấy nhiệt độ của tay anh còn nóng hơn cả lửa, rút tay ra với vẻ cảnh giác: “Lưu San đâu rồi, anh có nhìn thấy cô ấy không?”
“Chắc cô ấy quay ra xe lấy nước với ô che nắng rồi, người chạy phía bên kia, chắc là cô ấy!” Cố Lăng Kiệt vừa nhìn bên phải vừa nói.
Trần Niệm nhìn theo hướng của anh về phía bên phải, quả nhiên thấy Lưu San đang xách một túi nilon chạy băng băng tới.
Cô biết Lưu San không thích Cố Lăng Kiệt, lời trong lời ngoài đều khuyên cô bỏ ý nghĩ với Cố Lăng Kiệt đi.
Lúc này, Lưu San nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, chắc chắn trong lòng nóng như lửa đốt rồi.
Cô cũng không muốn làm mâu thuẫn giữa Cố Lăng Kiệt và Lưu San càng sâu hơn: “Không phải anh nói tối hôm nay phải trực đêm sao? Anh Cố nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải.”
“Tôi nướng xong giúp em hết chỗ cua này rồi sẽ về.” Cố Lăng Kiệt không nhanh không chậm nói.
“Tôi đã nướng mười hai con bên đây, cộng thêm năm con anh nướng thì đã đủ ăn rồi, ăn không hết thì cũng lãng phí. Không cần phải nướng thêm nữa.” Trần Niệm có ý tiễn khách.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô, có chút không vui: “Em đuổi tôi đi sao?”
Trần Niệm lúng túng cười cười: “Bãi cát này không phải của tôi, tôi không có quyền đuổi ai đi cả, tôi cũng không biết rõ về quan hệ giữa anh và Bạch Nguyệt, thế nhưng tôi biết, bạn của tôi không thích anh, hiện giờ bạn của tôi đến rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh Cố thấy có đúng không?”
Cố Lăng Kiệt thâm thúy liếc nhìn cô: “Tôi cũng rất muốn biết lý do vì sao cô ấy không thích tôi, thẳng thắn nói dù sao cũng tốt hơn tự mình phỏng đoán, thọc gậy bánh xe, em thấy có đúng không?”
“Cô ấy thọc gậy bánh xe anh chỗ nào.” Trần Niệm bất đắc dĩ cười nói.
Cố Lăng Kiệt vẫn không trả lời, Lưu San chạy tới, để túi đựng nước và ô xuống chỗ dưới chân Cố Lăng Kiệt, tay chống eo chất vấn: “Cố Lăng Kiệt, tại sao anh lại ở chỗ này, đừng đến làm phiền bạn tôi nữa, tôi đã nói với anh rồi mà.”
“Vì sao?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng hỏi.
“Anh hại một Bạch Nguyệt còn chưa đủ hay sao mà còn muốn hại tiếp Trần Niệm?” Lưu San tức giận.
“Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng hại Bạch Nguyệt, nếu như tôi không thích thì cũng sẽ không cưới cô ấy, ngay cả ly hôn cũng đều là do cô ấy sắp xếp chứ không phải là tôi muốn như thế.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng, anh đứng lên, bầu không khí cũng thay đổi theo sự mạnh mẽ của anh.
“Nếu Bạch Nguyệt sắp xếp ly hôn thì cũng chứng tỏ là cô ấy không thích anh, mà anh vẫn còn dây dưa, nếu anh không dây dưa như thế thì cô ấy cũng sẽ không chết.” Lưu San kích động nói.
“Cô ấy sắp xếp ly hôn là vì muốn cứu tôi ra, không phải là vì không thích tôi nữa.” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt cũng lạnh lùng.
“Kết quả của thích anh là gì? Cô ấy sống thống khổ hơn bất kỳ ai, thống khổ đến mức đến chết cũng chưa từng được hưởng hạnh phúc. Cố Lăng Kiệt, nếu như anh còn có chút lương tri thì hãy buông tha cho bạn tôi đi! Cô ấy có thể có được hạnh phúc, chỉ cần rời xa anh là được.” Lưu San hét.
“Tôi tự tin có thể cho cô ấy tất cả, chỉ cần cô ấy cho tôi một chút lòng tin là được.” Tròng mắt Cố Lăng Kiệt đỏ hồng lên, ý vị sâu xa nói.
“San, đừng tranh cãi nữa.” Trần Niệm trầm giọng.
Lưu San thấy Alan xách thùng đi tới, mím môi, hai tay vòng trước ngực, quay mặt qua chỗ khác, khó chịu trong cuộc sống đều để trôi đi theo cát dưới chân.
“Xin lỗi, anh Cố, tôi cần phải nói chuyện tử tế với bạn tôi.” Trần Niệm khách khí nói.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô một cái thật sâu, trong mắt có vẻ giận hờn, là sự tức giận với cô, anh quay đầu, đi về phía bến tàu.
Lưu San vừa thấy Cố Lăng Kiệt đi, vội vàng cầm tay Trần Niệm, lo lắng nói: “Cố Lăng Kiệt không ức hiếp cậu chứ?”
Trần Niệm lắc đầu: “San, tớ sẽ đến nhà Cố Lăng Kiệt làm gia sư, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt, cậu không cần thấy tớ và anh ấy ở chung đã nổi giận vậy đâu.”
“Cậu có thể đừng đến nhà anh ta dạy kèm được không, Alan vô cùng tốt, dịu dàng, nhiều tiền, đối tốt với cậu, cậu có thể tìm thấy hạnh phúc một lần nữa.” Lưu San khuyên nhủ.
“Lần này cậu đi có mang Tiểu Bảo theo không?” Trần Niệm chuyển chủ đề câu chuyện.
“Đương nhiên.” Lưu San dù muốn hay không cũng nói.
“Nếu như Tiểu Bảo không đi được, chỉ cậu có thể đi được thôi thì sao?” Trần Niệm lại hỏi.
“Vậy thì chắc chắn tớ cũng không thể đi được, Tiểu Bảo là con của tớ, tớ không yên tâm để Tiểu Bảo bên cạnh một kẻ âm hiểm tiểu nhân như Thẩm Diên Dũng. Thẩm Diên Dũng nhất định sẽ dạy hư Tiểu Bảo, hoặc sau này khi anh ta có con riêng sẽ mặc kệ Tiểu Bảo, cũng có thể sẽ hành hạ Tiểu Bảo, thế thì Tiểu Bảo quá đáng thương rồi.” Lưu San đau lòng nói.
“Cố Diễn là con trai của tớ, bên cạnh nó có một Chu Hân Ly trăm phương ngàn kế, Cố Minh Bảo, con trai Chu Hân Ly cũng không phải đèn cạn dầu, Tiểu Diễn rõ ràng là bị đau dạ dày vì ăn quá nhiều đồ cay. Chu Hân Ly còn cố ý xúi giục tớ làm món cay cho Tiểu Diễn ăn, tớ càng không yên tâm.” Trần Niệm đỏ mắt nói.
Lưu San hiểu ra, vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi Tiểu Niệm, tớ không nên nói như vậy, làm như vậy, khiến cậu khó xử, tớ thương cậu.”
Trần Niệm mỉm cười: “Tớ biết, cậu đều là muốn tốt cho tớ.”
Cô ôm vai Lưu San ngồi xuống: “Nào, ăn cua thôi, hiện giờ đỡ nóng hơn rồi.”
Điện thoại di động của Trần Niệm đổ chuông, cô giật mình một cái, lấy điện thoại ra, thấy là số lạ gọi tới, bấm nghe máy với vẻ nghi ngờ.
“Bạch Nguyệt, tôi là Hạ Hà, thiết bị phát tín hiệu đã lắp xong rồi, vừa rồi có một người tên là Tô Khánh Nam lên đảo, có vẻ như mục tiêu là cô, cô chú ý an toàn, mặt khác, hiện giờ tôi phải đi rồi, có duyên sẽ liên lạc lại.”
Truyện convert hay : Lão Bà Của Ta Là Băng Sơn Nữ Tổng Tài