CHƯƠNG 392: CẨN THẬN QUAN TÂM
Amy thấy hai người phía sau không có phản ứng gì, quay lại, nhìn bức tranh, hoảng sợ nói: “Sao lại thế này? Vừa rồi hải tặc còn không cười, sao giờ lại cười chứ?”
“Đây là một cách vẽ hai chiều, do vị trí và ánh đèn, góc nhìn khác nhau, mới thấy bức tranh khác đi.” Trần Niệm giải thích.
“Ồ, thì ra là như vậy. Kiệt, em có chút sợ, anh có thể nắm tay em đi không?” Amy nói với Cố Lăng Kiệt.
Trần Niệm khẽ cười một tiếng.
Cố Lăng Kiệt khẽ khéo eo cô, buông tay ra.
Amy nghe thấy tiếng Trần Niệm cười, hỏi: “Cô cười cái gì?”
“Mẹ cô rất đáng yêu.” Trần Niệm ẩn ý sâu xa nói.
“Bà ấy sao, tiếc là không có ai yêu. Chúng ta tiếp tục đi thôi.” Amy nói.
Đột nhiên, từ bên trên rơi xuống thứ gì đó, Amy hoảng sợ kêu lên.
Trần Niệm không kịp đề phòng, cũng bị dọa, lùi về sau một bước.
Amy dùng đèn dầu chiếu lên mặt đất, không có gì cả, sợ hãi hỏi Cố Lăng Kiệt: “Kiệt, anh có thấy gì không? Em sợ.”
Cố Lăng Kiệt đón lấy đèn dầu trong tay cô ta, trần giọng nói: “Cô nhát gan, lại vội vàng hấp tấp, tôi tự tham quan chỗ này được rồi, nếu cô sợ, ra ngoài chờ đi.”
Amy: “…”
Nơi đây cô thường đến, sao lại sợ chứ? Vốn muốn Cố Lăng Kiệt bảo vệ, kết quả, người ta căn bản không để ý đến cô.
“Cô sợ không?” Amy hỏi Trần Niệm.
“Hay là, mở đèn đi, sáng một chút sẽ tốt hơn, cũng nhìn rõ hơn nữa.” Trần Niệm đề nghị.
Căn bản cô không sợ. Trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải là linh hồn ma quỷ những thứ này, mà là, lòng người.
“Ở đây không có đèn, tốt nhất là không dùng đèn pin, bằng không sẽ thấy những thứ không tưởng tượng nổi, thật đó.” Amy nói.
“Vậy ý của cô là chúng tôi tham quan hay không tham quan?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng hỏi.
“Hai người muốn xem sao? Muốn xem tôi dẫ hai người vào, không muốn xem tôi sẽ dẫn hai người ra.” Amy nói.
“Vậy ra ngoài đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, bước về phía trước.
Amy khoác tay Cố Lăng Kiệt.
Trần Niệm đứng sau bọn họ, đi xuống tầng.
Cố Lăng Kiệt mở cửa, không mở được, nhìn Amy: “Sao cửa không mở?”
“Chỉ cần kéo là được.” Amy kéo cửa, cũng không mở được.
Cô ta dùng hai tay kéo, vẫn không mở được như cũ.
Cô ta bực bội gõ cửa: “Bên ngoài có ai không? Mở cửa, Jack, mở cửa.”
Jack là người lái xe đưa bọn họ tới đây, không ai đáp lời bọn họ.
Amy nhíu mày, đá cửa: “Mở cửa, đồ ngu ngốc.”
Vẫn không ai đáp lời.
Cô ta lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện, nhưng điện thoại không có sóng.
Cô ta nghi ngờ nhìn Cố Lăng Kiệt, hỏi: “Kiệt, điện thoại của anh có sóng không?”
Cố Lăng Kiệt lấy điện thoại ra.
Amy nghển cổ nhìn.
Điện thoại của Cố Lăng Kiệt cũng không có sóng.
Cô ta nghi ngờ: “Sao lại thế chứ, bình thường ở đây đều có sóng, gặp ma rồi.”
“Vui không? Cô muốn chơi thì tùy, tôi nghỉ ngơi trước.” Cố Lăng Kiệt đặt đèn dầu lên bàn, ngồi lên sofa.
“Em không đùa, thật sự em không có sai người khóa cửa, em không lừa anh.” Amy gấp gáp nói.
Cố Lăng Kiệt không hề để ý đến cô ta.
Amy gõ cửa: “Jack, mở cửa, anh còn không mở cửa, tôi sẽ sa thải anh, Jack.”
Bên ngoài vẫn không có tiếng động như cũ.
Trần Niệm nắm lấy tay Amy, lòng bàn tay cô ta vì sợ hãi mà đổ mồ hôi lạnh.
Trần Niệm nhíu mày, nhìn Cố Lăng Kiệt, nói: “Ngài Cố, Amy không nói dối, cửa đúng là không phải do cô ấy khóa.”
“Đến đây, ngồi trước đi, nếu không phải cô ta khóa, càng không phải có người mở cửa theo lệnh cô ta.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trần Niệm kéo tay Amy, ngồi xuống trước mặt Cố Lăng Kiệt.
“Sao lại thế chứ? Người của biệt thự biết em nhát gan, không dám khóa cửa, em thật sự rất sợ.” Amy hoảng sợ nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Cùng lắm là nửa ngày, mẹ cô sẽ tới tìm người, nếu cô sợ có thể ngồi ở đây, đừng đi đâu cả.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Vậy anh đi đâu?” Amy ngồi xuống bên cạnh Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt không nói gì, liếc qua Trần Niệm.
Trần Niệm cúi đầu, cô không phải là người thích gây chuyện, nếu không phải Amy cố ý, cô cũng sẽ lo lắng chuyện khác, chắc chắn mọi người ngồi cùng nhau là an toàn nhất.
Nhất định, trời tối Mạc Băng sẽ tới tìm người.
Ai cũng không nói gì, Amy ngày càng dựa sát vào Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, đứng dậy.
“Anh đi đâu?” Amy lo lắng hỏi.
“Nhà vệ sinh, ở đây có chứ?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Có, em đưa anh đi.” Amy đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Cố Lăng Kiệt đi vào nhà vệ sinh, thấy cô ta vẫn chưa đi, nhíu mày, duỗi tay đóng cửa lại.
Amy mở cửa, lo lắng: “Đừng khóa cửa, em sợ.”
“Nam nữ khác biệt, xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt cường thế đóng cửa lại.
Sau khi rửa tay đi ra, không thấy Amy, đi tới trước sofa, Trần Niệm đang dùng đèn điện thoại chiếu sáng.
“Cô ấy đâu?” Trần Niệm hỏi.
“Cô ta chưa quay lại?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ.
Trần Niệm lắc đầu: “Cô ấy cứ nói rất sợ, còn dính lấy anh, anh quay về rồi, cô ấy còn chưa quay lại, có khi nào xảy ra chuyện rồi không? Amy.”
Trần Niệm lớn tiếng gọi.
Không ai trả lời cô, lâu đài từng trận gió lạnh, giống như tiếng cười của ác quỷ.
“Amy.” Trần Niệm lại gọi một tiếng, vẫn không ai trả lời.
Cô lo lắng, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Chúng ta đi tìm xem, cứ cảm thấy có gì không đúng lắm.”
“Sao anh cảm thấy là một vở kịch, cô ta cố tình hướng chúng ta xem bức tranh hải tặc, cũng là cô ta cố ý kinh hoảng sợ hãi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Lúc đầu là cô ấy cố ý, nhưng từ sau khi cửa bị khóa, cô ấy không phải cố ý, lúc em nắm tay cô ấy, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, đó là vì sợ hãi mà bài tiết ra ngoài, không giả vờ được.” Trần Niệm trầm giọng nói, đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh, gọi: “Amy.”
Cố Lăng Kiệt đi theo phía sau Trần Niệm, đèn điện thoại chiếu về phía cầu thang: “Cái cửa kia, lúc chúng ta đi vào đang đóng, giờ mở rồi.”
Trần Niệm lập tức đi về phía cánh cửa đó.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô: “Đứng phía sau anh.”
Trần Niệm nghĩ nghĩ, đứng ra phía sau Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt đi về phía cánh cửa, lấy đèn pin chiếu một lượt.
Bên trong là mấy bức tranh tối màu, một cái lò sưởi, một cái bàn, bốn cái ghế gỗ, một cái ghế tựa.
Cái ghế tựa còn đang lắc lư.
“Vừa rồi có người ở trong phòng này.” Trần Niệm nói.
“Có 2 loại khả năng, thứ nhất là một vở kịch, thứ hai, Amy hôn mê rồi.” Cố Lăng Kiệt phán đoán nói.
“Nếu là 1 vở kịch, cho dù Amy bị mang đi hay là tự mình đi, sẽ kêu lên như lúc trước, nhưng cô ấy không làm thế, vì vậy, là bị người ta đánh ngất rồi.” Trần Niệm tiếp lời Cố Lăng Kiệt.
Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể