Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 410: đã từng yêu, sao phải hận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 410: ĐÃ TỪNG YÊU, SAO PHẢI HẬN

Lòng Trần Niệm trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vừa rồi, có người muốn cướp bạn em đi, xảy ra đấu súng, mẹ của bạn em vì cứu cô ấy, chết rồi.” Alan trầm giọng nói.

“Cái gì?” Đầu Trần Niệm ong ong, thần kinh căng cứng, không dám tin vài sự thật, rất hoang mang, xác nhận lại lần nữa: “Anh nói, mẹ của Lưu San chết rồi.”

“Xin lỗi, chuyện đã hứa với em tôi không làm được. Bọn chúng có tổng cộng 10 người, đều là lính đánh thuê nước ngoài, người của tôi bắn chết 9 tên, còn 1 tên tự sát rồi.” Alan trần thuật lại.

Trần Niệm trầm mặc, cực kì khó chịu.

Nàng San, sao có thể dây vào lính đánh thuê chứ?

Sao đám lính đánh thuê này lại biết nàng San đang ở đâu?

Chỉ có một cách giải thích duy nhất, tin tức truyền ra từ chỗ Thẩm Diên Dũng.

Trần Niệm trực tiếp ngắt máy, mắt đỏ lên, gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng.

Anh ta không nghe máy.

Cô nắm chặt tay thành quyền, tiếp tục gọi.

Lần này, Thẩm Diên Dũng nghe máy.

“Là anh làm sao?” Trần Niệm trực tiếp vào đề.

“Không phải, tôi sẽ không tổn thương cô ấy.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.

“Nhưng chắc chắn tin tức tuồn ra từ chỗ anh. Lưu San không đắc tội với ai. Suýt nữa cô ấy đã chết rồi, đều là vì anh.” Trần Niệm cắn chặt hàm, nói.

“Giờ tôi đang điều tra, nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.” Thẩm Diên Dũng hứa.

“Trả lời có tác dụng sao? Mẹ Lưu San sẽ sống lại sao? Chúng ta đều là người có tội, tôi căn bản không nên nói địa chỉ của Lưu San cho anh, nếu tôi không nói cho anh, mẹ của cô ấy sẽ không xảy ra chuyện.” Trong đầu Trần Niệm xẹt qua bóng dáng từ ái của mẹ Lưu San, trong lòng cực kì đau đớn.

Lưu San bây giờ chắc chắn đang cực kì đau lòng.

“Xin lỗi.” Thẩm Diên Dũng tắt máy.

Cô không kịp đau thương, Alan đã lại gọi tới. Trần Niệm bắt máy.

“Là cậu, nói địa chỉ của mình cho Thẩm Diên Dũng sao?’ Lưu San hỏi.

Trần Niệm không phủ nhận: “Xin lỗi.”

“Vì sao cậu làm như thế?” Lưu San hét lên: “Mình coi cậu là người bạn duy nhất của mình, mình ở lại bên anh ta cũng là vì cậu.”

“Vì anh ta nói yêu cậu.” Trần Niệm giải thích.

“Anh ta nói yêu mình? Mình có yêu anh ta không, cậu không biết sao?

Mình một lòng muốn rời khỏi lồng giam của anh ta, cậu không biết sao?

Cho dù cậu muốn nói địa chỉ của mình cho anh ta, không phải nên bàn bạc với mình sao?

Cái gì mình cũng nói cho cậu, còn cậu, cái gì cũng không nói với mình, thậm chí, còn đâm một dao sau lưng mình.

Rối cuộc cậu có phải bạn của mình không?

Giờ nhớ tới những gì cậu giúp mình, mình liền thấy thật buồn nôn.” Lưu San vừa khóc vừa lên án.

Trần Niệm biết Lưu San giờ rất đau lòng. Trước sự lên án của cô ấy, cô không thể phản bác lại một câu nào: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi có tác dụng sao? Mẹ mình chết rồi, chết ngay trước mặt mình, còn giúp mình chắn đạn. Mình vì cậu, từng rời bỏ bố mẹ mà mình yêu thương nhất 2 năm, tổn thương họ, đều là vì bảo vệ cậu. Còn cậu đã làm gì? Vậy mà cậu lại lén lút tiết lộ hành tung của mình cho Thẩm Diên Dũng. Cậu muốn ép chết mình sao, Bạch Nguyệt, vì sao cậu trở nên máu lạnh vô tình như thế?” Lưu San cuồng loạn chỉ tríhc.

“Xin lỗi.” Ngoài câu này ra, tất cả lời giải thích, tất cả tự cho là đúng đều vô dụng, dù sao, là lỗi của cô, không nên nói địa chỉ của cô ấy cho Thẩm Diên Dũng: “Xin lỗi.”

“Cậu đừng xin lỗi mình, cả đời này, mình sẽ không tha thứ cho cậu, cũng sẽ không buông tha cho cậu.” Lưu San hét lên, rồi tắt máy.

Trần Niệm cảm thấy trái tim đau như cắt, bị đâm từng nhát từng nhát, máu chảy ra, thân thể lạnh băng như rơi vào hầm băng.

Rốt cuộc cô đã làm gì vậy?

Làm gì cũng đều sai lầm.

Không bằng lúc đó khi nhảy xuống biển, cô liền chết đi, như vậy, Lưu San sẽ không vì cô mà mất đi tự do, cô cũng sẽ không hại chết mẹ cô ấy, càng sẽ không, khiến Cố Lăng Kiệt căm ghét thế này, nói không chừng, tiểu Diễn cũng sẽ không làm sao.

Đều là lỗi của cô, lỗi của cô.

Trần Niệm đau khổ khóc lên, xoay người, quỳ trên giường bệnh, đập đầu vào tương, dùng sức đập 3 cái.

Cô còn chưa thể chết, tiểu Diễn còn đang đợi cô cứu nó, cô chưa thể chết.

Trần Niệm vô lực gục xuống, mặc cho máu từ trán chảy xuống, cũng không gọi bác sĩ, cũng không tự cứu mình.

Trương Tinh Vũ mua đồ ăn sáng trở về, thấy Trần Niệm đã ngất trên giường, lập tức gọi bác sĩ, cố gắng cấp cứu.

Không biết qua bao lâu, cô mở mắt, đã thấy Cố Lăng Kiệt đứng ở đầu giường bệnh.

Anh thấy cô tỉnh rồi, ánh mắt sáng lên tia tàn bạo, nắm lấy cằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô muốn chết cũng được, nhưng đừng hại tiểu Diễn chết theo, chờ cô sinh ra đứa trẻ có máu phù hợp, cô chết thế nào cũng được, nhưng trước đó, tôi sẽ không để cô chết. Từ nay trở đi, cô chuyển về biệt thự của tôi sống.”

Trần Niệm thấy ánh mắt oán hận, hung ác, chán ghét của anh, mím chặt môi không nói gì, nước mắt lặng lẽ rơi.

Đã từng yêu nhau, đã từng có thể vì nhau mà chết, vì sao lại trở thành dáng vẻ như bây giờ?

Cô có lẽ sẽ trở thành kí ức muốn xóa đi nhất của Cố Lăng Kiệt.

Vì sao, cô lại như này?

Vì sao, cô lại trở thành người như này?

Người thân, bạn bè, người yêu, đều chán ghét cô, căm hận cô, cho dù cô chết, người khác bàn luận sau lưng cô, cũng không tốt đẹp gì.

Cô cũng rất đau khổ.

Thế nhưng, ai có thể nói cho cô, cô nên làm thế nào?

Dường như bị số mệnh nguyền rủa vậy, mỗi một bước, đều mang đến hủy diệt.

“Xin lỗi.” Trần Niệm khàn khàn nói ra 2 chữ.

Cố Lăng Kiệt ngây người, trong mắt có chút đau lòng: “Người cô phải xin lỗi không phải là tôi, mà là tiểu Diễn. Nghĩ đến thằng bé đi, từ khi sinh ra đã không có mẹ, giờ mẹ nó lại muốn từ bỏ nó, nó có phải quá đáng thương hay không?”

“Tôi không muốn từ bỏ nó.”

“Vậy giờ cô đang làm cái gì? Đập đầu vào tường tự sát, nếu phát hiện muộn hơn một chút, cô đã chết rồi.” Cố Lăng Kiệt tức giận, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên tay nổi lên.

“Tôi không muốn tự sát, chỉ là, quá buồn, tôi hại chết mẹ Lưu San rồi, rõ ràng cô ấy có thể đưa bố mẹ mình cao chạy xa bay, làm lại từ đầu, thế nhưng, tôi lại nói địa chỉ của cô ấy cho Thẩm Diên Dũng.” Trần Niệm vừa khóc vừa giải thích.

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống, lòng bàn tay, đều là nước mắt của cô: “Đến mẹ của Lưu San cô còn có thể đồng tình, áy náy như thế, vì sao trước giờ chưa từng nghĩ đến tôi? Tôi vì cô làm những gì, hy sinh những gì, cô không biết sao?”

“Chính vì anh vì tôi làm quá nhiều, hy sinh quá nhiều, vì thế tôi không muốn làm hại anh thêm nữa. Sự tồn tại của tôi, chỉ là liên lụy, liên lụy đến mọi người xung quanh.

Người yêu tôi, người tôi yêu, đều vì tôi mà bất hạnh. Tôi giống như một kẻ bị nguyền rủa, mọi người ở cùng tôi, đều không có chuyện gì tốt đẹp cả.” Trần Niệm vừa khóc vừa nói, cảm xúc triệt để sụp đổ.

Truyện convert hay : Thần Cấp Hộ Vệ Ở Đô Thị

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio