CHƯƠNG 434: SỐNG HAY LÀ CHẾT
Bạch Nguyệt nhìn lưỡi dao sắc bén đâm về phía mình, cô vô cùng bình tĩnh, nếu đã đến, cô không nghĩ đến việc còn sống, cho dù con dao kia là do ai đâm đến.
Dao của Chu Hân Ly chỉ còn cách Bạch Nguyệt một centimet, bị Trương Tinh Vũ một cước đá bay ra ngoài.
Chu Hân Ly ngã sấp xuống mặt đất.
Trương Tinh Vũ giận dữ chỉ vào Chu Hân Ly mắng: “Cô không biết tốt xấu, chúng tôi qua cứu cô, cô lấy oán trả ơn, loại người phụ nữ như cô, có lòng tốt không được báo đáp, cô nhất định sẽ không có kết cục tốt, tôi không muốn cứu người như cô nữa.”
“Trương Tinh Vũ, anh không được hành động theo cảm tính, chúng ta phải cứu cô ta.” Bạch Nguyệt nói, cô cầm lấy chậu cây cảnh trên giàn hoa, ném về phía người áo đen.
Trương Tinh Vũ đi qua hỗ trợ lính đánh thuê.
Chu Hân Ly đứng lên, xông ra phía ngoài cửa.
Bạch Nguyệt chạy ở phía sau Chu Hân Ly, cùng cô ta chạy ra ngoài.
Từ trong thang máy có thêm mười người áo đen xông ra, trên tay bọn họ đều cầm dao, khí thế hung ác.
“Vào nhà.” Bạch Nguyệt kéo Chu Hân Ly quay lại, sau đó đóng cửa, cô đem ghế sofa ra chắn ở cửa.
Trong phòng đánh nhau rất kịch liệt, Bạch Nguyệt dẫn theo năm người lính đánh thuê, Trương Tinh Vũ dẫn theo bốn người ám vệ, bọn họ có tổng cộng mười hai người, đối phương có mười lăm người, thân thủ rất tốt.
Bên phía Bạch Nguyệt người ít địch nhiều, lúc đánh nhau phải cố gắng hết sức.
Bên ngoài lại có thêm mười người, đang rầm rầm rầm, xô vào cửa.
Nếu như người bên trong nhà không tranh thủ thời gian giải quyết, chờ đến khi người bên ngoài xông vào, bọn họ nhất định sẽ toàn quân bị diệt.
“Nổ súng.” Bạch Nguyệt ra lệnh.
Lính đánh thuê nghe được mệnh lệnh, bọn họ lập tức rút súng từ bên hông ra, không chút lưu tình nào nổ súng.
Lúc đầu những người kia đều là lén lút, cho nên bọn họ không có nổ súng, tránh phát ra tiếng động, một khi nổ súng, bọn họ không còn cố kỵ gì nữa.
Người bên ngoài phòng bắt đầu nổ súng, Bạch Nguyệt trốn ở phía sau ghế sofa, dùng sức đẩy sofa về phía cửa.
Bên trong nhà, lính đánh thuê đã hoàn toàn tiêu diệt đối phương, bọn họ nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, nhìn chằm chằm về phía cửa.
Bạch Nguyệt liếc thoáng qua một phòng đầy thi thể, cô nghĩ đến một lúc nữa sẽ có thêm mười thi thể, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cô giữ chặt cổ áo của Chu Hân Ly, mắt đỏ ngầu, oán hận nói: “Chu Hân Ly, cô đã bị bọn họ đuổi giết, cô còn muốn bảo vệ người đứng phía sau kia ư? Người đứng phía sau là ai!”
“Tôi nói ra, cô sẽ không bảo vệ tôi nữa.” Chu Hân Ly không chịu nói.
“Tôi còn muốn cô đứng ra làm nhân chứng, làm sao tôi có thể không bảo vệ cô nữa, rốt cuộc người đó là ai?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Hiện tại tôi không thể nói cho cô biết, chờ sau khi tôi an toàn rút lui, tôi sẽ nói cho cô.” Chu Hân Ly kiên quyết không nói, ánh mắt cô ta không chút chân thành.
Bạch Nguyệt nổi giận, cô đứng lên, cầm lấy súng của lính đánh thuê trong tay, tránh ở phía sau tường, chỉ họng súng vào Chu Hân Ly đang ở phía trước sofa, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô có nói hay không, nói, tôi để cho cô sống, không nói, bây giờ tôi sẽ để cho cô chết.”
Chu Hân Ly lắc đầu, bình tĩnh nở nụ cười: “Cô sẽ không làm thế, giết chết tôi, đối với cô mà nói, chuyện này không có một chút chỗ tốt nào, nếu như cô muốn giết tôi, vừa rồi cô sẽ không liều mạng mình để cứu tôi.”
“Cho nên, Chu Hân Ly, cô chưa từng yêu ai, cô không biết cảm giác lo lắng khi nhìn thấy người mình yêu gặp nguy hiểm là như thế nào, khi con người ta không còn lý trí, chuyện gì đều có thể làm được, cô không tin tôi sẽ giết chết cô ư!” Bạch Nguyệt quát lên, sau đó cô nổ súng, viên đạn sượt qua đầu Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly giật nảy mình, cô ta không nghĩ tới Bạch Nguyệt thật sự nổ súng: “Cô làm gì thế?”
Bạch Nguyệt cắn răng, cô tiếp tục nổ súng, pằng pằng pằng, ba phát đạn, ba phát đạn đều trúng vào chân Chu Hân Ly, cô sắc bén nói: “Cô nói hay là không nói.”
Chu Hân Ly che chân đang chảy máu của mình, ánh mắt cô ta đỏ ngầu, căm ghét nhìn Bạch Nguyệt: “Đừng có mơ, tôi sẽ không nói!”
“Bọn họ đang muốn giết cô!! Chu Hân Ly, rốt cuộc đầu óc cô có vấn đề hay không!” Bạch Nguyệt không bình tĩnh.
“Có đầu óc hay không ư? Cô xuất hiện được bao nhiêu lâu, cô hiểu biết bao nhiêu về tôi! Cô nói tôi chưa từng yêu ai, thế nhưng cô không biết vì người đàn ông tôi yêu, tôi đã hy sinh bao nhiêu!” Chu Hân Ly giận dữ nói.
“Cô làm như vậy là hy sinh cho Cố Lăng Kiệt ư? Đó không phải là hy sinh, cô đang hại anh ấy.”
“Ai nói tôi yêu Cố Lăng Kiệt?” Giọng nói lạnh lùng của Chu Hân Ly vang lên.
Bạch Nguyệt hơi dừng lại một chút, khiếp sợ hỏi: “Người cô yêu không phải là Cố Lăng Kiệt ư?”
“Dĩ nhiên không phải, tôi có thể vì người đàn ông tôi yêu kia, ở bên cạnh một người đàn ông khác, sinh con cho người đàn ông khác, tôi cũng có thể vì anh ấy, hủy đi gương mặt của mình, cho dù chết, tôi sẽ không khai ra anh ấy là ai.” Chu Hân Ly kiên định nói.
“Thế nhưng hiện tại anh ta muốn giết cô!” Bạch Nguyệt kích động nói.
Chu Hân Ly không quan tâm, không có gì đáng buồn khi trái tim đã chết: “Đó là bởi vì anh ấy phải nghe mệnh lệnh của người khác để làm việc, nếu như không có anh ấy, tôi đã chết vào năm mười hai tuổi, hiện tại mạng của tôi, coi như trả lại cho anh ấy.”
Bạch Nguyệt nhìn sự quyết tuyệt trong mắt cô ta, cô chán chường buông thõng cánh tay xuống.
Cô biết, cho dù hôm nay cứu được Chu Hân Ly, cô ta cũng sẽ không khai ra người đứng phía sau.
“Cố Lăng Kiệt sẽ bị cô hại chết, cho tới bây giờ, anh ấy chưa từng hại cô, anh ấy còn là bố của con trai cô.” Bạch Nguyệt lẩm bẩm nói.
Trên mặt Chu Hân Ly thoáng qua áy náy: “Anh ấy rất tốt, anh ấy đối xử với tôi khá tốt, thời gian này vẫn luôn quan tâm chăm sóc tôi.
Chẳng qua, Cố Lăng Kiệt không phải là người đàn ông mà tôi yêu, không phải là người kia.
Nếu không, dựa theo tính cách của anh ấy, nếu như trong khoảng thời gian tôi và anh ấy yêu đương, tôi ngủ với anh ấy, sau này cũng không có chuyện của cô.
Chẳng qua, tôi không muốn, tôi vẫn luôn chờ đợi người kia, nhìn người kia cưới vợ, nhìn người kia chơi đùa với phụ nữ, nhìn người đó không chế mọi thứ.”
Trong đầu Bạch Nguyệt lóe lên một tia sáng: “Người đàn ông mà cô thích là Tô Khánh Nam?”
Cô nói ra suy đoán của mình, Bạch Nguyệt quan sát rất kỹ ánh mắt Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly dừng lại một chút, tỉnh táo nói: “Tôi không biết cô đang nói gì? Cô muốn giết thì giết, tôi biết các người sẽ không bảo vệ tôi nữa, tóm lại tôi đều phải chết, chết trên tay các người, tôi không có oan ức gì.”
Chu Hân Ly đang tránh né đề tài này, người cô ta yêu chính là Tô Khánh Nam.
Bạch Nguyệt rất khiếp sợ.
Cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, người mà Chu Hân Ly yêu lại là Tô Khánh Nam.
Phụ nữ bị anh ta chơi qua, có lẽ đã chất đầy mấy xe tải rồi.
Bạch Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Chu Hân Ly, nhìn gương mặt coi thường cái chết của Chu Hân Ly, cô bình tĩnh lại, không còn kích động như vừa rồi, lý trí chậm rãi quay về đại não: “Tôi sẽ không giết cô, giết cô chỉ làm bẩn tay tôi, thế nhưng trước khi cô chết, tôi phải nói cho cô biết một bí mật.”
“Chuyện gì?” Chu Hân Ly nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.
Hiện tại đối với Chu Hân Ly mà nói, Bạch Nguyệt là một ẩn số, đối với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, cô ta không chút nào hiểu rõ.
Bạch Nguyệt nâng cằm Chu Hân Ly lên, nói bên tai cô ta: “Người phụ nữ mà Tô Khánh Nam yêu, chính là tôi.”
Chu Hân Ly cười nhạo một tiếng, chế giễu nhìn Bạch Nguyệt: “Cô thật đúng là suy nghĩ viển vông, tôi rất hiểu rõ anh ấy, anh ấy từng yêu một người phụ nữ, đó chính là vợ trước của anh ấy, trừ người vợ trước của anh ấy, chỉ sợ anh ấy sẽ không bao giờ yêu một ai khác nữa.”
Khóe môi Bạch Nguyệt giật giật: “Vậy cô cảm thấy vừa rồi vì sao khi tôi đứng cản ở trước mặt cô, người kia không có nổ súng, nếu như tôi đoán không sai, có lẽ người kia chính là cấp dưới của Tô Khánh Nam.”
Truyện convert hay : Vạn Năm Chỉ Tranh Sớm Chiều