CHƯƠNG 438: CÓ TÁC DỤNG HAY KHÔNG CÓ TÁC DỤNG
Bạch Nguyệt quay về biệt thự, Cố Lăng Kiệt đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy cô từ trên xe bước xuống, sắc mặt anh rất kém, mím chặt môi, anh đứng trong ánh sáng nhưng không nhìn thấy chút màu sắc ấm áp nào.
Bạch Nguyệt biết hiện tại anh đang rất tức giận, cô nở nụ cười lấy lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn luôn đứng ở đây chờ em à, làm sao anh không ngủ thêm một lúc nữa, anh ăn sáng chưa? Bây giờ em nấu cho anh ăn nhé.”
“Em là người bắt cóc Tiểu Bảo ư?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng hỏi.
Bạch Nguyệt biết người của ám vệ sẽ nói cho anh biết. Lúc đầu cô không muốn để cho người khác biết, thế nhưng anh và Lâm Tiến đều bị khống chế, nếu như cô không cho lính đánh thuê ra tay, Chu Hân Ly sẽ chết, bọn họ sẽ không biết được chân tướng.
“Chúng ta đã biết được người đứng phía sau rất có thể là Thịnh Đông Quang, anh ta có một tổ chức, Tô Khánh Nam là cấp dưới của anh ta. Lúc trước đám người Tiểu Hổ chết là bởi vì trong lúc vô tình đám người Tiểu Hổ đã biết được bảng danh sách của tổ chức, cho nên bị bọn họ giết người diệt khẩu.” Bạch Nguyệt giải thích.
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng liếc thoáng qua cô, ánh mắt anh vô cùng sắc bén, cằm căng lên, cao giọng nói: “Anh hỏi em, là em bắt cóc Tiểu Bảo ư? Em nghe không hiểu à!”
“Em biết, nếu như anh biết chuyện em bắt cóc Tiểu Bảo, anh nhất định sẽ không đồng ý, cho nên em không nói cho anh biết sự thật. Hiện tại Chu Hân Ly đã an toàn, em cho người đưa Tiểu Bảo về bên cạnh cô ta.” Vành mắt Bạch Nguyệt đỏ lên, nhỏ giọng nói.
“Có tác dụng không?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
“Anh nói em không cần quan tâm đến chuyện này, em nghe không hiểu à, em lôi Chu Hân Ly ra, bọn họ sẽ không tha cho cô ta, Tiểu Bảo đi theo cô ta, thằng bé chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, em biết có thể Thịnh Đông Quang là người đứng phía sau, điều này có ý nghĩa ư?” Cố Lăng Kiệt hỏi, trước ngực không ngừng lên xuống phập phồng.
“Ít nhất chúng ta có thể đề phòng anh ta nhiều hơn. Hơn nữa chúng ta biết được chân tướng của lần làm nhiệm vụ kia, nếu như chúng ta tiếp tục điều tra sâu hơn, chúng ta có thể bảo vệ Hạ Hà.” Tầng sương mù trong mắt Bạch Nguyệt dày hơn mấy phần.
“Vì thế anh nên cảm ơn em đúng không, cảm ơn em đã bắt cóc con trai anh, uy hiếp mẹ của con trai anh, đặt bọn họ ở trong vòng nguy hiểm.” Cố Lăng Kiệt giận dữ nói.
Bạch Nguyệt hít mũi một cái, cô cố gắng kìm nén không cho nước máy chảy ra: “Tô Khánh Nam đã đồng ý tha cho Chu Hân Ly, vì thế tình cảnh của cô ta an toàn, anh có thể yên tâm, nếu như anh không yên tâm, anh có thể đón bọn họ về ở cùng.”
“Tô Khánh Nam?” Cố Lăng Kiệt càng căm ghét hơn, anh giữ cằm của cô, hung dữ chất vấn: “Em lại cùng anh ta nói điều kiện gì, em không đem chuyện này làm lớn, em liền không vui đúng không!”
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn căm ghét và chán ghét trong mắt anh.
Thật ra cô không quan tâm đến việc hy sinh chính mình, chỉ cần có thể bảo vệ cho người mình yêu là được, cho nên cô có thể không chút sợ hãi đối mặt với nguy hiểm.
Thế nhưng khi đối mặt với những lời trách móc của anh, tim cô rất đau: “Em chỉ nói sẽ đem tin tức của Bạch Nguyệt nói cho anh ta biết, nhưng em cố ý chỉ về phía Nam Cực, trong thời gian ngắn, anh ta sẽ không phát hiện em nói dối.”
Cố Lăng Kiệt buông cằm cô ra: “Anh rất đau lòng, anh không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Nguyệt lúc trước trên người em, em học xong cách nói dối không thay đổi sắc mặt, học xong cách phạm tội, học xong cách giết người, học xong không có đạo đức, lễ nghi, liêm sỉ, những thứ này, Bạch Nguyệt đều không biết.”
Bạch Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nước mắt.
Cô muốn khóc bởi vì cô cảm thấy tủi thân.
Nhưng cho dù tủi thân, cô một câu cũng không thể phản bác được.
Trước kia cô đừng đọc qua một bài báo nước ngoài, trong đó có viết về chuyện một con chó và một đứa nhỏ có quan hệ rất tốt, người chủ thường xuyên để đứa nhỏ chơi cùng với con chó kia.
Có một ngày, người chủ về nhà nhìn thấy khắp phòng đều là vết máu, trên người con chó đều là máu, từ trong phòng chạy ra.
Chủ nhà cho rằng con chó làm thương tổn đến con của ông ta, ông ta cầm súng bắn chết con chó, lúc vào trong phòng, ông ta nhìn thấy đứa nhỏ bình yên vô sự bên cạnh một con rắn lớn bị cắn chết, ông ta mới hiểu được, con chó vì bảo vệ đứa bé đã vật lộn với con rắn lớn kia đến mức chảy máu.
Hiện tại, cô giống như con chó kia, bởi vì giết người mà bị anh phán tử hình.
“Cho nên?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Chúng ta tách ra một thời gian, bình tĩnh một chút, anh phải suy nghĩ một chút, bây giờ em chỉ khiến cho anh cảm thấy đáng sợ.” Giọng nói lạnh lùng của Cố Lăng Kiệt vang lên.
Đáng sợ ư?
Bạch Nguyệt buông tầm mắt xuống, nước mắt của cô chảy xuống quá nhiều, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Cô không nói gì, gật đầu, xoay người rời đi.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhìn bóng lưng gầy gò của cô, trong mắt anh lướt qua đau khổ và thương tiếc, huyệt thái dương nhảy thình thịch, anh quyết tuyệt xoay người đi vào nhà, đóng cửa lại.
Bạch Nguyệt dừng bước quay người nhìn về phía cánh cửa lớn đang đóng chặt, cô khóc thành tiếng, không gắng gượng nữa, cô ngồi xổm trên mặt đất, từng giọt nước mắt rơi xuống đất.
“Tôi không hiểu, vì sao phó tổng giám đốc Cố phải đối xử với cô Trần như thế, cho dù cô Trần có lỗi, cô ấy cũng là vì phó tổng giám đốc Cố, cô ấy vì bảo vệ Chu Hân Ly, thiếu chút nữa đã mất mạng. Chu Hân Ly còn muốn giết cô ấy, tuy cô ấy bắt cóc cậu chủ nhỏ, thế nhưng cậu chủ nhỏ không bị thương chút nào, đó chỉ là tùy cơ ứng biến. Đối với thủ trưởng, cô ấy thật đúng là hết lòng hết dạ.” Trương Tinh Vũ vì Bạch Nguyệt, nói ra những lời bênh vực kẻ yếu.
“Chuyện này có liên quan gì đến cậu ư?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, ném mạnh gạt tàn thuốc trong tay xuống đất.
Thân thể Trương Tinh Vũ run lên, ưỡn ngực nói: “Cho dù có bị thủ trưởng mắng, tôi cũng phải nói.
Nói thật, cho dù chúng tôi biết chuyện này có liên quan đến Chu Hân Ly, chúng tôi cũng không dám đi bắt cóc cậu chủ nhỏ, chỉ có cô Trần dám. Cô ấy làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì anh!
Nếu như không có cô Trần, Hạ Hà đã sớm bị phán là gián điệp, bị giết chết rồi, những người anh em tốt của chúng ta chết trong lần làm nhiệm vụ kia, đều bị chết oan.
Anh quá thiên vị Chu Hân Ly, đối xử không công bằng với cô Trần, anh chỉ nghĩ đến việc cô Chu có thể sẽ chết, thế nhưng anh không nghĩ tới Hạ Hà sẽ chết! Trên thực tế, cô Trần thiếu chút nữa đã chết, tôi tận mắt nhìn thấy cô Trần cản súng cho Chu Hân Ly, thủ trưởng, anh không nên đối xử với cô Trần như thế.
“Tôi không đối xử với cô ấy như thế, tôi còn có thể làm gì? Hiện tại cô ấy một lòng muốn chết, cho dù tôi có nói gì, cô ấy đều không nghe!” Cố Lăng Kiệt giận dữ nói, lông mày nhíu chặt, một giọt nước mắt từ khóe mắt trái của anh chảy ra.
Trương Tinh Vũ dừng lại một chút, giống như đã hiểu ra điều gì, nhưng lại giống như chuyện gì cũng không rõ: “Vì sao cô Trần lại một lòng muốn chết, không phải chứ, tôi cảm thấy cô ấy rất yêu anh.”
Cố Lăng Kiệt quay mặt sang chỗ khác, hiện tại anh có chút hối hận lúc trước đã trả lời cô.
Cô nói, nếu như cô chết, anh phải chăm sóc tốt cho con của bọn họ, thay cô hoàn thành giấc mộng, anh đã đồng ý.
Anh nói, nếu như anh chết, cô phải chăm sóc tốt cho con của bọn họ, thay anh làm những chuyện anh chưa làm xong, cô không có đồng ý.
Cho nên hiện tại cô đang dùng mạng đổi mạng, điên cuồng, quyết tuyệt, cô đã không coi trọng mạng sống của chính mình.
Cô không biết, nếu như cô chết rồi, anh căn bản không muốn sống nữa!
“Ra ngoài!” Cố Lăng Kiệt ra lệnh, anh thật sự cần thời gian để cho mình tỉnh táo lại.
“Chúng ta còn cần bảo vệ cho cô Trần không?” Trương Tinh Vũ hỏi.
“Phái thêm một số người tới bảo vệ cô ấy, nếu như để cô ấy biết, sau này cậu không cần đi theo tôi nữa!”
Truyện convert hay : Xuyên Thư Sau, Béo Miêu Nhi Ở 80 Làm Đoàn Sủng