CHƯƠNG 457: CHÚNG TA KHÔNG RỜI XA NHAU
“Không thể về, vì sao lại không thể về? Không phải bây giờ đã về rồi sao?” Tống Tâm Vân không hiểu.
“Có một số chuyện, anh ấy không muốn nói, không muốn mọi người phải lo lắng. Chuyện của Tiểu Diễn, không phải trùng hợp, mà là xếp đặt trước, ngoại trừ chuyện của Tiểu Diễn, Cố Lăng Kiệt cũng bị tính kế, suýt chút nữa mất sạch danh dự, còn nguy hiểm đến cả tính mạng.
Rời khỏi quân đội, rời khỏi Tổ quốc, cũng chỉ để đổi lấy bình yên mà thôi. Điều anh ấy muốn, cho đến bây giờ cũng chẳng phải công danh lợi lộc gì, mà chỉ là người một nhà hạnh phúc bình an.” Bạch Nguyệt đỏ mắt nói.
Tống Tâm Vân nghi ngờ hỏi Bạch Nguyệt: “Những lời này có ý gì? Là ai muốn tính kế con tôi? Là ai muốn giết nó?”
“Mọi chuyện phức tạp hơn nhiều so với ngài nghĩ.”
“Vậy cứ nói đơn giản cho tôi biết.” Tống Tâm Vân cao giọng, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt. do dự, cúi đầu.
“Nói một nửa, nửa sau lại không nói, là chuyện đáng giận nhất. Cô không nói, tôi tự đi hỏi nó, nếu hôm nay mấy đứa không nói cho rõ ràng, thì cứ trực tiếp chấm dứt quan hệ đi. Đám tang bố nó nó cũng không cần đến, nó không xứng để xuất hiện, sau này sống chết của mấy đứa, tôi cũng mặc kệ, càng không hỏi đến. Sau khi tôi chết, mộ phần của tôi, nó cũng không cần tới thắp nhang.” Tống Tâm Vân nói lời độc địa.
Bạch Nguyệt thật sự không muốn quan hệ giữa bố mẹ Cố Lăng Kiệt và Cố Lăng Kiệt trở nên xấu đi, thở dài một hơi, nói: “Ngài biết chuyện của Hạ Hà không?”
“Không phải nói nhiệm vụ kia là giả sao? Hạ Hà vô tội được thả ra, bây giờ đang làm việc ở quân khu phía Nam thành phố, nhà nước cũng đền bù tổn thất cho cô ta, liên quan gì đến cô ta?” Tống Tâm Vân khó hiểu.
“Lúc Hạ Hà vẫn còn làm nội gián, ngày đầu tiên về nước đã bị bắt, lúc bấy giờ có người sắp đặt để Cố Lăng Kiệt đi cứu Hạ Hà, cũng may Hạ Hà đã biết nhiệm vụ kia là giả, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh, nếu không thì, Cố Lăng Kiệt và Hạ Hà, đều bị mang trên người tội danh gián điệp.
Nhưng sau lần đó, Cố Lăng Kiiệt đã gây thù với quá nhiều người, ví dụ như, chủ mưu của nhiệm vụ kia, ví dụ như, người muốn tính kế Cố Lăng Kiệt, lại ví dụ như, người xem anh ấy như chướng ngại vật. Cho nên, Cố Lăng Kiệt rời khỏi nước A, rời xa những tranh đấu, vậy mới có thể yên ổn được.” Bạch Nguyệt giải thích.
Tống Tâm Vân yên lặng đánh giá Bạch Nguyệt, đang tiêu hóa lời nói của Bạch Nguyệt.
Gần đây bà ta vẫn luôn bận rộn với bệnh tình của chồng mình, những chuyện này, đều không chú ý nhiều, cũng không để ý kỹ càng: “Người đứng sau là ai, là ai muốn tính kế Lăng Kiệt, là ai xem nó như chướng ngại vật?”
“Cố Lăng Kiệt không muốn mọi người biết. Thứ nhất, không muốn mọi người lo lắng; thứ hai, không muốn mọi người vì anh ấy mà gặp nguy hiểm, cho nên con mới không thể nói, xin lỗi.” Bạch Nguyệt buông mắt.
Tống Tâm Vân nắm chặt bả vai Bạch Nguyệt: “Tôi không thể đã vừa mất chồng, còn mất cả con trai.”
“Cho nên, Cố Lăng Kiệt hi vọng mọi người có thể rời khỏi cùng anh ấy, chúng ta đến nước Pháp, bên đó có một nơi vừa bình an vừa yên tĩnh, tuy sống thanh thản, nhưng chúng ta đều sẽ hạnh phúc.” Bạch Nguyệt khuyên.
Đôi mắt Tống Tâm Vân dịu xuống, lại chợt căng thẳng: “Nó thật sự nghĩ vậy, không trách chúng tôi bức chết Bạch Nguyệt?”
“Bạch Nguyệt không phải do mọi người bức giết, cũng như ngài đã nói đấy, lúc sau mọi người đều đã ngầm chấp thuận rồi, sao phải giết, Cố Lăng Kiệt cũng biết rõ điều này. Bạch Nguyệt là bị Tô Khánh Nam hạ độc, không liên quan tới mọi người. Nếu như ngài có thể tha thứ cho chúng con, cùng đi với chúng con, từ nay về sau, ngài, Cố Lăng Kiệt, con, Tiểu Bảo, Tiểu Diễn, có thể cùng chung sống với nhau, cùng nhau ăn nhẹ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau tản bộ.” Bạch Nguyệt nở nụ cười.
Nước mắt Tống Tâm Vân tràn ra, nhìn về phía cửa phòng, nhớ đến cuộc đời mà Cố Thanh Hùng đã từng trải qua, lại suy nghĩ về cuộc đời mình, hạ quyết tâm: “Được, sau khi đám tang của Thanh Hùng xong xuôi, tôi đi với các con.”
Bạch Nguyệt kích động, cầm tay Tống Tâm Vân: “Mẹ, con sẽ hiếu kính mẹ thật tốt.”
Tống Tâm Vân hơi ngượng ngùng, lau nước mắt: “Ngoan.”
Bạch Nguyệt nhìn về phía cửa phòng, nếu Cố Lăng Kiệt biết tin mẹ anh đồng ý đi theo bọn họ, hẳn sẽ rất vui.
Mười phút sau, Cố Lăng Kiệt từ bên trong đi ra, nặng nề nhìn về phía Bạch Nguyệt, đôi mắt sâu thẳm như vũ trụ mênh mông, nhưng trong mơ hồ, lại mang theo nỗi buồn thương và chút dối trá.
Tống Tâm Vân cũng nhìn ra vấn đề, vọt vào trong phòng.
Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng gào khóc của Tống Tâm Vân, trong lòng cũng thấy đau đau.
Cô đi đến trước mặt Cố Lăng Kiệt, cầm tay anh: “Cũng may là kịp gặp mặt lần cuối, em biết anh đang đau lòng, đau lòng thì cứ khóc, sẽ không ai cười anh đâu.”
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, hơi thở nặng nề, vuốt tóc Bạch Nguyệt, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cô ôm Cố Lăng Kiệt, dùng hành động để nói cho anh biết, cô ở đây, cô vẫn ở đây bên cạnh anh, cùng anh đối mặt với bi thương.
“Tiểu Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt kêu, giọng điệu uể oải.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
“Thật xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, nhìn cô một cách yêu thương mà thật có lỗi.
Bạch Nguyệt có dự cảm không hay, lắc đầu.
Cô không biết Cố Lăng Kiệt muốn nói gì, nhưng mà, lúc này nghe anh nói xin lỗi, lại khiến lòng cô đau đớn.
Vì sao, anh lại nói xin lỗi với cô, không phải bố anh vừa mới qua đời sao?
Âm thanh Cố Lăng Kiệt nghẹn ngào: “Anh không thể đưa em đi, anh phải ở lại, anh phải chịu trách nhiệm mà anh nên chịu, không trốn chạy, không tránh né.”
Bạch Nguyệt lắc đầu, trong lòng bỗng mất mát vô cùng.
Cô vừa thuyết phục mẹ anh đi theo bọn họ: “Vì sao?”
Cố Lăng Kiệt cười khổ, sương mù trong mắt khuếch tán, nhưng chẳng lưu lại: “Anh có chuyện phải làm, Tiểu Nguyệt, em đi trước đi.”
“Em không đi, anh ở đâu thì em ở đó mà? Lúc trước chúng ta đã nói rồi, vĩnh viễn bên nhau, không cần biết xảy ra chuyện gì, đều không chia xa, những lời này anh quên rồi sao?”
“Không phải em nói sau này mọi chuyện đều nghe theo anh sao? Anh muốn em đi, đi Bordeaux, chăm sóc Tiểu Diễn, chờ anh trở về.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
“Không phải anh nói làm những việc mình muốn làm sao? Cố Lăng Kiệt, anh nói dối, lời anh nói không tính, anh vẫn luôn như vậy.” Bạch Nguyệt khóc, lên án: “Em không đi, muốn đi thì cùng đi, anh đi chiến đấu, em cùng anh, anh chọn an nhàn, em cùng anh. Chúng ta đã nói rồi, cho dù có chết, cũng phải chết cùng một chỗ.”
Cố Lăng Kiệt lau nước mắt trên mặt Bạch Nguyệt.
Nhưng nước mắt của cô nhiều quá, lau không hết.
Vừa nghĩ đến chuyện chia xa, cô đã hoàn toàn không thể chịu nổi.
Bọn họ đã xa nhau quá lâu, ba năm rồi lại hai năm, tất cả thời gian đều dùng để chia xa, lần này, cô không bao giờ muốn chia ly với anh nữa.
Bạch Nguyệt nắm tay Cố Lăng Kiệt, khóc cầu xin: “Lăng Kiệt, chúng ta không rời xa nhau.
Không cần biết là chuyện gì xảy ra, cho dù trời có sập xuống, chúng ta cũng không chia lìa.
Anh không nên đuổi em đi, cho dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ chạy về.
Anh cũng biết, em có thể lén lút làm rất nhiều chuyện anh muốn em làm.
Bởi vì em không còn cách nào khác, anh chắc chắn sẽ không đồng ý, em chỉ muốn ở đây gánh chịu cùng anh, em không muốn lại một mình nữa.”
Truyện convert hay : Tu La Thần Đế