Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 485: tấn công toàn diện để bảo vệ người yêu nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 485: TẤN CÔNG TOÀN DIỆN ĐỂ BẢO VỆ NGƯỜI YÊU NHẤT

Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Tô Khánh Nam.

Bên Tô Khánh Nam cúp máy.

Cô cầm điện thoại di động và trầm tư suy nghĩ. Chợt điện thoại báo có tin nhắn.

Cô nhìn thấy là tin nhắn do Tô Khánh Nam gửi tới thì lập tức mở ra xem.

"Bây giờ tôi có việc, lát nữa sẽ gọi cho cô."

"Tiểu Niệm, mấy ngày qua con không ăn gì cả, trước đó cũng chỉ truyền nước. Bây giờ mẹ chuẩn bị cho con chút thức ăn, con nhớ phải chú ý giữ sức khỏe đấy." Tống Tâm Vân lo lắng nói.

Bạch Nguyệt nhìn về phía Tống Tâm Vân: “Mẹ, mấy ngày nay con không ăn gì, lúc đầu chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, phải dễ tiêu một chút."

"Được, mẹ đi chuẩn bị ngay đây." Tống Tâm Vân xoay người.

"Mẹ, mẹ không thể nói với bất kỳ ai chuyện Lăng Kiệt còn sống, cho dù là thím Vương cũng vậy." Bạch Nguyệt lo lắng, lại nhắc nhở.

Tống Tâm Vân gật đầu: “Mẹ biết rồi."

Bạch Nguyệt vén chăn lên và cầm quần áo, cũng cầm cả điện thoại theo. Cô lo lắng lát nữa mình tắm sẽ không nhận được điện thoại của Tô Khánh Nam.

Cô đi tắm, đánh răng và ra khỏi phòng tắm.

Tống Tâm Vân đã chuẩn bị xong cháo và trứng chần nước sôi. "Con đừng quên sấy tóc đấy. Những ngày này mà không sấy tóc thì về già sẽ bị đau đầu."

"Vâng. Cảm ơn mẹ." Bạch Nguyệt nói xong lau mặt và bôi kem mật ong.

Tống Tâm Vân đưa máy sấy cho Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt sấy tóc sơ qua rồi ăn sáng.

Nhưng cô chẳng thấy thèm ăn, cứ liếc nhìn điện thoại. Tô Khánh Nam còn chưa gọi điện thoại qua.

Cô ép mình phải ăn hết. Bây giờ Cố Lăng Kiệt còn sống, cô cần phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Ăn xong, cô đứng ở bên cửa sổ chờ hơn một tiếng, điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông.

Bạch Nguyệt lập tức nghe máy: “Alo."

"Tiểu Nguyệt, em tìm tôi là vì chuyện liên quan tới người ám vệ kia sao?" Tô Khánh Nam đã đoán được trước.

"Ừ." Bạch Nguyệt không phủ nhận.

"Tôi có thể gửi địa chỉ giam giữ cậu ta, nhưng tôi khuyên em không nên đi cứu cậu ta vào lúc này. Thịnh Đông Quang rất tức giận và đang bày thiên la địa võng, chỉ chờ người của bọn em qua thôi." Tô Khánh Nam đề nghị.

"Cậu ấy có nguy hiểm đến tính mạng không?" Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.

"Thật ra, từ lâu rồi, sống còn thê thảm hơn cả chết. Thịnh Đông Quang đã chém đứt hai tay, hai chân của cậu ta, sau đó cầm máu cho cậu ta và đặt ở trong vại, ngày nào trên trán cũng treo nước, trên lưng bị kim châm." Tô Khánh Nam trầm giọng nói.

Cho dù Bạch Nguyệt không biết người kia, cũng chưa từng gặp qua, nhưng cô nghe vậy vẫn thấy đau lòng.

Người đàn ông có thể đứng ra vì Cố Lăng Kiệt, chắc chắn phải là người chính nghĩa, dũng cảm, kiên cường, nhiệt huyết lại...

Vì sao người tốt không được báo đáp chứ!!!!!

"Em biết phải làm thế nào. Anh cứ gửi địa chỉ của cậu ấy cho em." Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.

"Tiểu Nguyệt, đấu với Thịnh Đông Quang rất nguy hiểm." Tô Khánh Nam nhắc nhở.

"Em chưa bao giờ sợ nguy hiểm. Anh hãy gửi tới, nếu như anh bằng lòng giúp em." Bạch Nguyệt trầm giọng nói.

"Ừ." Tô Khánh Nam đáp một tiếng và gửi địa chỉ cho Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Lâm Tiến.

Chuông mới reo một tiếng đã thấy Lâm Tiến nghe máy, chứng tỏ anh ta vẫn luôn chờ điện thoại của cô.

"Lâm Tiến, bây giờ anh báo lên trên, nói có ám vệ mất tích, anh nghi ngờ là đi tới chỗ Thịnh Đông Quang. Bởi vì có người nói trong lúc ám vệ bị mất tích kia kích động, đã nói là Thịnh Đông Quang giết chết Cố Lăng Kiệt." Bạch Nguyệt dặn dò.

"Làm như vậy có ổn không?" Lâm Tiến lo lắng.

"Tiểu Ninh ở chỗ Thịnh Đông Quang nhưng ông ta lạm dụng hình phạt. Tôi sẽ tạo ra dư luận ép ông ta phải thả người. Không quan tâm tiểu Ninh tới chỗ ai cũng tốt hơn ở chỗ của Thịnh Đông Quang." Giọng nói của Bạch Nguyệt hơi nghẹn ngào.

"Được, tôi hoàn toàn nghe theo cô."

"Gửi tất cả cảnh thiên nhãn quay được khi máy bay nổ, Cố Lăng Kiệt bị giết, cái chết của Cố Lăng Kiệt và những gì liên quan tới Thịnh Đông Quang vào hòm thư của tôi. Địa chỉ hòm thư chính là số điện thoại di động của tôi." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói, trong mắt đầy vẻ sắc bén.

Bên phía Lâm Tiến đi làm việc, Bạch Nguyệt ở trong phòng viết bản thảo. Trên bản thảo viết về công lao to lớn của Cố Lăng Kiệt, chuyện của Cố thị, chuyện anh quyên góp và giúp thành lập cô nhi viện, tất cả những chuyện Thịnh Đông Quang nhằm vào Cố Lăng Kiệt đều được kể đúng sự thật, không phát biểu quan điểm của mình. Nhưng mọi người có khả năng liên tưởng rất lớn, cho dù cô không chỉ rõ ra nhưng bọn họ cũng sẽ đoán ra được. Cô còn đăng kèm các bức ảnh chụp.

Bản thảo chưa viết xong, còn có một phần nội dung quan trọng phải nhờ vào bên phía Lâm Tiến.

Cô gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng.

Thẩm Diên Dũng tắt điện thoại.

Cô liên lạc với ông chủ của HSH, hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh bán phần mềm App kia bao nhiêu tiền?"

"Cái gì?"

"Anh nói giá đi." Bạch Nguyệt lời ít mà ý nhiều nói: “Hoặc anh muốn gặp mặt nói chuyện cũng được. Tôi tuyệt đối sẽ trả anh cao hơn giá thị trường."

"Cô là ai?"

"Vợ của Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt, Cố Lăng Kiệt là người thừa kế của Cố thị."

"À, vị tướng quân trẻ tuổi nhất mới qua đời mấy hôm trước, đúng không?"

"Đúng, anh ấy bị mưu sát. Tôi muốn lên án những kẻ đã âm mưu giết anh ấy." Bạch Nguyệt nói thẳng.

"Anh ta là người tôi rất ngưỡng mộ. Cô cứ nói đi, tôi sẽ làm chuyện này giúp cô, không thu phí của cô." Ông chủ hào phóng nói.

"Chuyện này có liên quan đến vài người anh không thể động vào. Bán nó đi là an toàn nhất cho anh. Nếu anh còn cần nó thì chờ sau khi tất cả mọi chuyện xong xuôi, tôi có thể trả lại cho anh. Giá cả thì bàn sau, nhưng tôi bảo đảm sẽ không lấy quá số tiền khi tôi mua App của anh." Bạch Nguyệt bảo đảm.

"Được, tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện. Đúng lúc tôi cũng đang ở thành phố A. Cô xem, chúng ta hẹn gặp ở quán trà Thiên Vũ bên cạnh quốc tế Thủy Nguyệt kia thì thế nào? Tôi sẽ dẫn theo luật sư và tài liệu qua đó." Ông chủ nói.

"Tôi cũng sẽ dẫn theo luật sư bên phía tôi qua, hai giờ sau sẽ gặp mặt." Bạch Nguyệt cúp máy.

Điện thoại di động của cô lại đổ chuông. Cô nhìn thấy là Thẩm Diên Dũng gọi tới nên nghe máy.

"Tôi biết mục đích cô gọi cuộc điện thoại này. Bây giờ Thịnh Đông Quang làm việc đặc biệt ngang ngược, không người nào dám có ý kiến đâu." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.

"Bây giờ ông ta đã làm việc ngang ngược như vậy, người khác còn có thể chịu uất ức cầu toàn, dù sao ông ta không thể trở thành Tổng thống, nhiều lắm cũng chỉ là duy trì vị trí như bây giờ. Nhưng còn anh, anh nghĩ hai năm sau thì ông ta sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh và Thịnh Đông Quang quen biết nhiều năm như vậy, ông ta là loại người thế nào, chắc anh biết rõ nhất. Hoặc là anh giúp tôi lần này chèn ép Thịnh Đông Quang, nói không chừng hai năm sau còn có thể làm cho ông ta không có duyên với chức Tổng thống. Hoặc là anh chờ tới hai năm nữa lại tiêu đời." Bạch Nguyệt nói chuyện rất sắc bén.

Thẩm Diên Dũng im lặng một lát mới hạ thấp giọng hỏi: "Cô tính làm thế nào?"

"Người được lòng dân thì được cả thiên hạ. Tôi sẽ làm cho tất cả mọi người biết được những công lao vĩ đại của Cố Lăng Kiệt trong quân đội, cũng nên cho dân chúng được biết những việc tốt anh ấy đã làm sau hai năm tiếp nhận vị trí cậu chủ Cố. Tôi sẽ dẫn dắt hướng dư luận.”

“Thịnh Đông Quang lại ngang ngược làm mất đi lòng dân, cho dù có lên ngồi trên vị trí Tổng thống cũng không thể ngồi vững. Ông ta không dám có hành động thiếu suy nghĩ với anh nữa. Hơn nữa, người không có được lòng dân thì có thể làm được Tổng thống sao?”

“Thẩm Diên Dũng, anh không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp, chắc hẳn biết cân nhắc lợi hại hơn tôi. Tôi tin tưởng anh sẽ không đi nhầm hướng. Cho dù anh có giả vờ mềm yếu, Thịnh Đông Quang là người cẩn thận như thế sẽ không bỏ qua cho anh. Anh hẳn có thể hiểu được."

Truyện convert hay : Vô Thượng Chinh Phục Hệ Thống

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio