CHƯƠNG 491: AI SỢ AI, CHÁY LÊN NÀO
“Nói đi, bất kể là chuyện gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.” Alan nói không nghĩ ngợi chút nào.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, nói với Alan ý nghĩ của cô.
Trước khi đi Alan nói: “Tiểu Niệm, nếu em đi theo chính trị, chắc chắn cũng có thể trở thành một nhà lãnh đạo.”
Bạch Nguyệt nhìn chiếc xe anh rời khỏi.
Cô không muốn trở thành lãnh đạo, cũng không cần thành công trên sự nghiệp, điều cô muốn chỉ là một ngôi nhà bình yên...
Người lính lái xe đưa cô về biệt thự, người trong phòng vẫn nhìn cô đầy lo lắng.
Bạch Nguyệt cười: “Rốt cuộc các người muốn hỏi gì, nói đi.”
“Mợ chủ, chúng tôi đã cứu Tiểu Ninh ra, Thủ trưởng Lâm nói đều do cô đã sắp xếp sẵn, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào, Thủ trưởng Lâm nói rằng nếu làm không tốt, Tiểu Ninh sẽ bị phán tội chết đấy.” Trương Tinh Vũ nóng lòng hỏi.
“Tôi có thể khẳng định, nhất định và chắc chắn Tiểu Ninh sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi. Nhưng ngày mai tôi thực sự cần anh làm một việc. Cụ thể đợi Lâm Tiến đến, tôi sẽ nói một lượt luôn.” Bạch Nguyệt nói.
“Tiểu Niệm, con đừng quá vất vả, dù sao con cũng đang mang thai.” Tống Tâm Vân lo lắng nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Sức khỏe của con tự con biết rõ, con sẽ không để mình có chuyện đâu, mẹ yên tâm.”
“Vậy thì tốt.”
“Mợ chủ, vậy tôi, ngày mai tôi làm gì vậy.” Lâm Thư Lam tích cực hỏi.
“Cô tất nhiên phải ở cùng với mợ chủ rồi, cô làm được gì chứ.” Trương Tinh Vũ đả kích cô không khách sáo.
Lâm Thư Lam gõ vào đầu Trương Tinh Vũ: “Cái gì tôi cũng làm được hết, đừng xem thường tôi.”
Trương Tinh Vũ ôm đầu: “Ai xem thường cô chứ, cô vốn nhỏ mà.”
Lâm Thư Lam lại gõ vào đầu Trương Tinh Vũ, bị Trương Tinh vũ nắm tay lại: “Nếu không phải tôi không đánh phụ nữ, bây giờ cô đang nằm dưới đất rồi.”
“Trương Tinh Vũ, chúng ta đánh một trận đi, anh không cần nương tay, còn chưa biết ai thắng đấy.”
Bạch Nguyệt chỉ ra bên ngoài: “Chú ý, đánh thì đánh, đừng làm đối phương bị thương, làm cho có là được.”
“Hứ, đến đây Trương Tinh Vũ.” Lâm Thư Lam đi ra ngoài trước.
“Ai sợ ai chứ.” Trương Tinh Vũ đi theo sau Lâm Thư Lam.
Họ vừa ra ngoài đã nhào vô đánh.
Bạch Nguyệt dựa lên khung cửa nhìn họ đánh nhau, cầm điện thoại lên chụp hình.
Cô thật không ngờ bản lĩnh của Trương Tinh Vũ và Lâm Thư Lam tốt đến vậy, chắc hai người họ là quán quân võ thuật nhóm nam nữ.
Thảo nào Cố Lăng Kiệt lại để họ ở bên cạnh, quả thật người không thể nhìn vẻ bề ngoài, nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Tốc độ Lâm Thư Lam rất nhanh, ngang sức với Trương Tinh Vũ.
Tốc độ của Trương Tinh Vũ gần giống với Lâm Thư Lam, có phần nương tay, mỗi lần sắp đánh được Lâm Thư Lam đều dừng lại.
Lâm Thư Lam linh hoạt trong suy nghĩ, nên đánh được ba phút Lâm Thư Lam đã chiếm lợi thế.
Trương Tinh Vũ có chút nóng lòng, tốc độ nhanh hơn trước kia, Lâm Thư Lam né đến có chút kiệt sức, cú đấm của Trương Tinh Vũ đưa đến trước mặt Lâm Thư Lam liền dừng lại.
“Được rồi, đừng đánh nữa.” Bạch Nguyệt nói.
Lâm Thư Lam đẩy Trương Tinh Vũ ra.
Trương Tinh Vũ phủi nhẹ lên người, cũng không mấy vui vẻ.
Bạch Nguyệt đi đến trước mặt Lâm Thư Lam: “Cô cảm thấy ai thắng?”
“Theo chiêu thức mà nói, số lần tôi thắng nhiều hơn.”
“Đó là do tôi làm biếng lôi thôi với cô.” Trương Tinh Vũ xen vào.
Lâm Thư Lam giễu cợt: “Anh có bản lĩnh lôi thôi với tôi sao? Đừng nói với tôi là anh cố tình nhường tôi đấy, tôi không tin đâu.”
Trương Tinh Vũ không nhìn Lâm Thư Lam: “Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.”
“Có bản lĩnh thì anh cứ đấu đi.” Lâm Thư Lam phản kích lại.
Bạch Nguyệt đưa điện thoại cho Lâm Thư Lam.
Lâm Thư Lam thấy là video liền mở ra xem.
Khi cô đánh không chú ý đến, tập trung tinh thần muốn đánh bại đối phương, nhưng trên video rõ ràng có thể thấy được Trương Tinh Vũ đã nhường cô hơn mười chiêu. Mỗi lần sắp đánh được cô liền dừng lại, với sức mạnh của anh, nếu vừa bắt đầu anh đánh thật thì cô sẽ không thắng được Trương Tinh Vũ một chiêu nào cả, sớm đã bị anh hạ gục trong vòng một phút.
Cô trả lại điện thoại cho Bạch Nguyệt, buồn rầu bước vào phòng.
“Cô ta sao thế?” Trương Tinh Vũ hỏi.
Bạch Nguyệt hơi nhếch mép: “Thích cô ta?”
“Không có chuyện đó.” Trương Tinh Vũ lập tức phủ nhận.
“Ồ.” Bạch Nguyệt đáp lại, từ phía xa đã thấy chiếc xe của Lâm Tiến chạy đến, trầm giọng nói: “Lâm Tiến đến rồi, cùng đến phòng làm việc đi.”
Cô quay người lại, đi vào phòng làm việc trước, mở máy tính ra nhận email Lâm Tiến gửi qua, lấy bốn năm tấm hình trong đó, chỉnh sửa vào bản thảo được viết trước đó, dùng ba phút để hoàn thành bản thảo cuối cùng, lưu lại.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Bạch Nguyệt nói.
Lâm Tiến, Trình Tiền, Trương Tinh Vũ và Lâm Thư Lam bước vào.
“Lâm Tiến. Ngày mai tôi muốn đi gặp Cố Lăng Kiệt, có thể sắp xếp chứ.” Bạch Nguyệt nói thẳng vào vấn đề.
“Ừm, để tôi sắp xếp, nhưng có thể ngày mai sẽ không gặp được, ngày mốt đi, tối mai tôi bảo người lái tàu ngầm đến gần đảo đó.” Lâm Tiến nói.
“Ngày mốt.” Bạch Nguyệt gật đầu: “Cũng tốt. Anh nói chi tiết về tình hình trên cuộc họp đi, có ai đứng về phía Thịnh Đông Quang, rồi có ai đứng về phía Thẩm Diên Dũng.”
“Nói năm tên đầu sỏ trước, Tô Chung bỏ phiếu, Lâm Thanh Quân đứng về phía với Thẩm Diên Dũng, còn Tả Đoàn Niên thì đứng về phía Thịnh Đông Quang.”
“Tả Đoàn Niên là thẩm phán của lần đó, ông ta chủ yếu phụ trách bộ phận nào?” Bạch Nguyệt nghiêm nghị nói.
“Ông ta phụ trách về mảng môi trường, giáo dục, chăm sóc sức khỏe. Lâm Thanh Quân là về mảng quốc phòng.”
“Vậy mảng ngoại giao do ai phụ trách?” Bạch Nguyệt truy hỏi, trước kia cô không biết rõ về tình hình trong nước, nhưng bây giờ cô buộc phải tìm hiểu.
“Thẩm Diên Dũng, mảng ngoại giao và tài nguyên đất đai là do anh ta trực tiếp phụ trách.”
“Vậy trước kia ba của Cố Lăng Kiệt phụ trách về mảng nào?”
“Các lực lượng đặc biệt ở khu Nam Bắc là do Cố lão tướng quân phụ trách, nhưng hai năm nay sau khi Cố lão tướng quân nghỉ hưu, ai cũng muốn làm chủ về mảng này, ai cũng không phục, bây giờ khu Nam Bắc đang tách ra, bên khu Nam là do Thủ trưởng Cố phụ trách, còn bên khu Bắc thì do Thái Kiện Cương phụ trách, anh ta là con trai của Thái lão tướng quân, trước mắt vẫn chưa biết anh ta có nghe theo lệnh của Thịnh Đông Quang hay không. Cuộc họp lần này, anh ta không có tham gia.”
“Thịnh Đông Quang là Bộ trưởng Bộ Tài chính đúng không?” Cô nhớ trước kia Lâm Tiến đã từng nhắc qua.
“Phải, mạch máu kinh tế đang nằm trong tay ông ta.”
“Ha, vậy thì phải cướp lấy vị trí của ông ta từng bước một.” Trong mắt Bạch Nguyệt lóe lên một tia sắc bén: “Lấy cho tôi tất cả dự án mà ông ta đã từng tham dự.”
“Được, tôi bảo người làm ngay lập tức, sáng ngày mai sẽ có.”
Bạch Nguyệt nhìn Trình Tiền: “Khoảng thời gian này, anh theo dõi những người đó, có tình huống gì đặc biệt không?’
“Họ làm việc đều rất cẩn thận, cũng sẽ không tự hành động, đều có đàn em, một khi xảy ra chuyện thì những đàn em đó sẽ gánh tội.” Trình Tiền báo cáo.
“Bây giờ anh thay đổi mục tiêu theo dõi, không cần phải quan tâm đến Lâm Thanh Quân, tạm thời cũng không cần quan tâm Tô Chung, quan trọng là Tả Đoàn Niên, cùng với người phụ trách về mảng môi tường, giáo dục, vệ sinh, không những theo dõi bản thân bọn họ, mà còn phải theo dõi những người bên cạnh họ, thân tín cùng với họ hàng, một con sâu có thể làm rầu một nồi canh.”
“Được.”
“Còn tôi, tôi đâu, tôi làm gì.” Trương Tinh Vũ hào hứng nói.
Truyện convert hay : Đô Thị Cuồng Thiếu