CHƯƠNG 517: EM CÒN CƯỜI
Bạch Nguyệt không biết làm sao đành thở dài, add wechat của anh vào, sau đó gửi định vị sang.
"Đợi anh đến nơi rồi sẽ bắt em về." Hình Thiên trực tiếp nói.
Bạch Nguyệt thấy wechat của anh vẫn chưa trả lời.
Bọn họ hiện đang ở thời kỳ cực đoan.
Nếu như bị người ta phát hiện ra anh là Cố Lăng Kiệt thì biết làm thế nào?
Nhưng mà cũng phải trách cô.
Cô biết Cố Lăng Kiệt để ý tới Tô Khánh Nam.
Nhưng số mệnh hết lần này tới lần khác gắn kết cô và Tô Khánh Nam.
Bây giờ Bạch Nguyệt đã không còn ngây thơ như lúc trước nữa rồi.
Cô thừa nhận những món ăn mà cô gọi lúc nãy là cố ý.
Bởi vì cô biết, nếu như có Tô Khánh Nam trợ giúp, chặng đường sau này của cô cùng Cố Lăng Kiệt sẽ thuận lợi hơn một chút.
Hiện tại Bạch Nguyệt cũng thay đổi rồi, thay đổi đến mức có lúc đến chính cô cũng cảm thấy đáng sợ.
Nhưng nếu không thay đổi để sinh tồn thì sẽ bị cuộc sống này nuốt chửng.
Cô lại thở dài rồi mở cửa phòng bao ra, đi xuống lầu, rửa tay rồi quay lại bàn ăn, ngồi xuống.
Trứng chiên cà chua đã được đưa lên.
"Em xin lỗi." Bạch Nguyệt xin lỗi.
"Giữa em và anh không cần thiết phải khách sáo như vậy." Tô Khánh Nam mỉm cười.
Cô nhìn gương mặt điển trai của anh, trong đầu thoáng qua bộ dạng tức giận của Cố Lăng Kiệt, dứt khoát nói thẳng.
Cô vẫn còn sợ anh tức giận.
"Tô Khánh Nam, em chọn những món mà anh thích ăn, thứ nhất là muốn cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, thứ hai là thực lòng muốn kết đồng minh với anh, chúng ta cùng nhau đối phó Thịnh Đông Quang và Thẩm Ngạo."
"Anh đã đồng ý với em rồi nên cứ yên tâm đi, đây cũng là chuyện mà anh nợ em, xin lỗi vì những chuyện đã từng làm với em lúc trước." Tô Khánh Nam thật lòng thật dạ áy náy.
"Tình cảm là thứ rất kỳ lạ, đã từng là bạn tốt, theo thời gian sẽ biến thành kẻ thù, đã từng là kẻ thù bởi vì chung lợi ích mà biến thành bạn tốt, những mối quan hệ vẫn mãi thay đổi như vậy, chẳng qua là chỉ thiếu một bước đột phá mà thôi, có lẽ, bây giờ chúng ta là bạn, tương lai chúng ta có thể sẽ là kẻ thù." Bạch Nguyệt không hề yên tâm về anh ta.
Tô Khánh Nam đột nhiên cầm tay cô.
Bạch Nguyệt sợ hết hồn giật lại.
Anh cũng không miễn cưỡng mà chỉ nở nụ cười: “Anh đã nói sau này sẽ bảo vệ em, anh nói được là làm được."
"Trong lòng em chỉ có Cố Lăng Kiệt, mãi mãi cũng không thể có người khác được." Bạch Nguyệt quả quyết.
“Anh biết, em là người nói một là một hai là hai, là anh đã không biết trân trọng." Tô Khánh Nam mỉm cười nói.
Cô cũng không tiện nói gì nữa chỉ cúi đầu ăn cơm.
Nửa giờ sau, một cô gái tiến tới trước mặt Tô Khánh Nam, gọi một cách đáng thương: "Khánh Nam."
Bạch Nguyệt nhìn cô gái tóc dài, phỏng đoán lại là một cô gái từng bị Tô Khánh Nam làm tổn thương.
Cô cúi đầu, không quan tâm tiếp tục ăn cơm.
Tô Khánh Nam nheo mắt lại: “Cô là ai?"
"Em có thai rồi." Cô gái mềm yếu nói.
Tô Khánh Nam bật cười, dựa vào ghế, dửng dưng: “Không thể nào, tôi đã sớm thắt ống dẫn tinh, làm sao có thể để cho cô mang thai được, cô đi tìm người đàn ông đã khiến cô mang thai đi."
"Không thể nào, em chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh, làm sao có thể không phải là anh chứ?" Cô gái không dám tin.
"Mang thai mấy tháng rồi?" Tô Khánh Nam hỏi thẳng.
"Ba tháng rồi." Cô gái nói.
Tô Khánh Nam lại bật cười: “Trong ba tháng này tôi chỉ chung đụng với một người phụ nữ, người đó không phải là cô."
"Anh quên rồi sao? Ngày đó ở trên cầu anh đã uống say, là em đưa anh về nhà, sau đó xảy ra quan hệ ở nhà anh, hiện tại anh đang ở tại biệt thự Thanh Uyển đúng không?" Cô gái nước mắt lã chã nói.
Tô Khánh Nam hơi khựng lại: “Cứ cho là vậy nhưng tôi đã thắt ống dẫn tinh rồi. Không thể nào khiến cô mang thai được."
"Khánh Nam, em bị gia đình đuổi ra khỏi nhà rồi, nếu như anh cũng không cần em thì em không muốn sống nữa." Cô gái khóc nói.
"Xin lỗi, tôi không phải nhà từ thiện, không muốn sống thì tùy cô." Tô Khánh Nam nói một cách cay nghiệt.
"Cái gì?" Cô gái kinh hãi: “Anh tuyệt tình với em vậy sao."
Cô nhìn về phía Bạch Nguyệt, trong mắt tràn đầy oán hận.
"Cô ấy không phải là người mà cô có thể trêu vào đâu." Tô Khánh Nam lạnh lùng nói, nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, trong mắt tỏa ra sát khí.
"Tại sao? Hu hu, tại sao, anh là người đàn ông đầu tiên của em mà lại đối xử với em như vậy? Tại sao?" Cô gái mất bình tĩnh nói.
Bạch Nguyệt cảm thấy phiền phức nên cau mày nhìn cô gái đó: “Tôi mới là người phải hỏi cô tại sao, cô và anh ta đã gặp nhau được mấy lần? Cũng bởi vì anh ta uống say, cô đưa anh ta về nhà, thấy nhà anh ta có tiền, cô liền cam tâm tình nguyện ngủ với anh ta, vậy mà bây giờ cô lại trách người ta vứt bỏ cô, tất cả những chuyện này chẳng phải là do cô tự tạo ra sao?
Muốn người khác yêu mình thì đầu tiên phải tự yêu chính bản thân mình trước đã. Ngay cả bản thân cũng không biết yêu quý thì sao có thể cầu xin người khác yêu mình.”
"Cô..." Cô gái bị Bạch Nguyệt chặn họng nên không nói được câu nào.
"Ngoài ra, anh ấy đã nói rồi, là đã thắt ống dẫn tinh, cô đã mang thai ba tháng, thông qua DNA có thể kiểm tra được có phải là con của anh ấy hay không, nếu là con của anh ấy thì chắc là sẽ cho cô một khoản tiền để cô đi phá thai.
Nếu không phải thì tôi có thể nói cho cô biết rằng cô sẽ chết mà không biết vì sao mình chết đấy.
Muốn đến bệnh viện luôn bây giờ không? Vừa hay tôi có người quen." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Cô gái dừng lại, suy nghĩ một chút, rồi cúi đầu bỏ đi.
Bạch Nguyệt tiếp tục cắm cúi ăn cơm.
Tô Khánh Nam nhếch mép nở nụ cười, nhớ tới lúc cô đánh ghen trong quá khứ, lúc nào cũng có thể khiến đám bạn gái của anh tức hộc máu đồng thời cũng có thể làm anh phát cáu đến thổ huyết.
Những lúc thế này giống như bọn họ vẫn còn ở chung với nhau vậy.
Anh vẫn muốn ở bên cạnh cô.
Điện thoại di động của Bạch Nguyệt reo lên.
Cô thấy người gọi là Hình Thiên nên giật mình đứng dậy đi ra cửa nghe.
"Anh đến rồi sao.” Bạch Nguyệt hòa nhã nói.
"Đến rồi, anh bảo đảm sẽ không đánh chết em."
"Hửm?" Bạch Nguyệt không hiểu.
"Ông đây phái một cô gái đến cứu viện vậy mà bị em làm cho tức xì khói bỏ đi, anh bảo này không biết rốt cuộc là em đang giúp Tô Khánh Nam hay giúp anh vậy."
Bạch Nguyệt: "..."
"Cô gái đó là người mà anh phái tới sao? Nhưng em có biết đâu." Bạch Nguyệt lúng túng.
"Bây giờ em hãy nghe đây, đi thẳng, anh kêu em quẹo thì em phải quẹo đấy." Hình Thiên ra lệnh.
Bạch Nguyệt do dự một chút, rồi đi về phía trước, nghe lời anh đi tới một ngã tư.
"Em đi tới ngã tư thứ hai bên trái sẽ thấy một chợ nông sản, đi lên lầu hai." Hình Thiên nói xong cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt nghe lời anh đi lên lầu, bốn người đàn ông mặt không biểu cảm đứng trước cửa, thấy cô tới liền đẩy cửa ra.
Hình Thiên sắc mặt tái xanh, xoay xoay cái điện thoại trong tay, thỉnh thoảng gõ lên bàn một cái, điều chỉnh góc độ, lạnh lùng nhìn cô.
Đám đàn em của anh đóng cửa lại.
"Còn tức giận sao?" Bạch Nguyệt đi lại phía anh.
Anh đặt điện thoại di động lên bàn: “Đã đồng ý gì với anh hả? Không những không làm được mà còn tặng cho anh một cái sừng, anh không tức giận thì còn được xem là người sao?"
Hết cách, Bạch Nguyệt hoàn toàn bị chọc cười.
Dựa theo tính cách trước kia của anh nhất định là mặt lạnh, hờn dỗi một mình, không thèm để ý tới cô.
Không tức giận thì không làm người, câu này đúng là tức cười mà.
"Em còn cười." Ngữ điệu của Hình Thiên lại tăng lên mấy phần.
Bạch Nguyệt đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống.
Hình Thiên nhìn cô ngồi xuống, con ngươi co rút, hơi thở cũng dồn dập...
Truyện convert hay : Trọng Sinh 80 Làm Đoàn Sủng Tiểu Phúc Bảo