CHƯƠNG 531: TÌM ĐƯỢC SỰ THANH TỊNH SAU NHỮNG THÁNG NGÀY MỆT MỎI
“Bây giờ phía cảnh sát đã tra ra được, vụ án thứ nhất là vào 10 năm trước, nạn nhân là một học sinh lớp 5, sau khi bị dìm chết thì bị khoét mắt, hủy dung, cắt ngón tay, xảy ra tại thành phố Ngọc Long.
Vụ án thứ hai xảy ra 5 năm trước tại thành phố Tùng Bách, cách thành phố Ngọc Long 200 km, nạn nhân là một học sinh trung học, buổi tối tự học xong đi về thì mất tích, lúc được tìm thấy thì đã chết ở bên bờ sông, cũng là chết đuối, nhưng lại phát hiện thành phần thuốc mê trên thi thể.
Vụ án thứ ba xảy ra vào tháng trước tại thành phố Đồng Lâm, nạn nhân là một giáo viên. Nạn nhân tử vong tại nhà vào cuối tuần, chết đuối trong bồn tắm lớn, trên thi thể vẫn phát hiện dấu hiệu của thuốc mê, ngón tay bị chặt, mắt bị khoét, nhưng không bị hủy dung, cảnh sát nghi ngờ là các vụ án mô phỏng, nhưng có điểm khác biệt đặc trưng.
Vụ án thứ tư xảy ra vào thứ ba tuần này, cũng lại thành phố Đồng Lâm, nạn nhân là một người đàn ông, là một quản lí cấp cao của doanh nghiệp, tử vong cạnh một cái hồ nhỏ tại một vùng ngoại ô hoang sơ, cũng là chết đuối, trong thi thể cũng phát hiện dấu hiệu có thuốc mê, ngón tay bị chặt, mắt cũng bị khoét, mặt hoàn toàn bị hủy hoại.
Bốn vụ án này có một điểm tương đồng, đó chính là không có nhân chứng, ở hiện trường không phát hiện bất cứ dấu vân tay hay dụng cụ gây án nào, hung thủ rất thông minh, dùng cách dìm chết đã loại bỏ được rất nhiều chứng cớ.
Bên cảnh sát nói, hung thủ có khả năng đã rời thành phố Đồng Lâm, hơn nữa, thủ pháp phạm tội cũng rất thành thục, thêm việc tính cách có khuynh hướng phản xã hội, kẻ sát nhân tính cách tùy hứng, vô cùng nguy hiểm.” Mộc Hiểu Sinh giải thích.
“Không có máy quay nào ghi hình lại được bất cứ ai sao?” Từ Trường An hỏi.
“Hung thủ thật sự rất thông minh, những địa điểm hắn ta lựa chọn đều không có camera giám sát.” Mộc Hiểu Sinh cũng hết cách.
“Hiểu Sinh, nếu tôi giúp anh phá vụ án này, tôi cần anh công khai những tư liệu này, có được không?” Bạch Nguyệt đánh tiếng hỏi.
“Đương nhiên được, phá án rồi thì công khai cũng không sao hết, nhưng bây giờ còn chưa phá được, hay là đừng công khai, sẽ khiến dân chúng hoảng loạn.” Anh ta nhìn về phía tư liệu: “Chuyên gia Từ thấy sao?”
“Tâm lí tội phạm tôi không hiểu rõ bằng Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt, cô nói trước đi.” Từ Trường An hỏi Bạch Nguyệt.
Ngón tay Bạch Nguyệt gõ nhẹ lên mặt bàn: “Hung thủ có IQ cao, có tính kiên nhẫn tốt, có quá trình nắm bắt và theo dõi trong khoảng thời gian dài. Việc ghi hình của năm hay mười năm trước thì có thể tìm không ra, nhưng của tháng trước hay tháng này thì vẫn có thể tìm được, đặc biệt là gần khu vực trường học, công ty hay các tuyến đường, chỉ cần là liên quan đến người bị hại thì đều có thể tìm ra.”
“Cảnh sát cũng nghĩ như vậy, đã xem hết băng ghi hình 5 ngày trước vào sau khi có án mạng xảy ra rồi, nhưng không phát hiện có ai khả nghi, có người khả nghi thì cũng đã điều tra rồi, hoàn toàn không thấy có bất cứ vấn đề gì.” Mộc Hiểu Sinh thất vọng nói.
“Độ tuổi khoảng 30. Công việc là tự kinh doanh, thời gian tự do, đã từng sống tại thành phố Ngọc Long, Tùng Bạch và Đồng Lâm.
Có khả năng làm việc tại các cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng ăn hoặc là các sạp hàng di động ở gần trường học, có thể là bán đồ chiên nướng, cũng có thể là bán hoa quả, hoặc là bán các đồ dùng văn phòng phẩm, có thể điều tra theo hướng này.
Ngoài ra, từ thủ đoạn gây án có thể thấy, cắt ngón tay, khoét mắt, hủy dung có liên quan đến quá khứ của hung thủ. Việc này có thể liên quan đến trường học hay việc học tập.
Hung thủ trước kia là người có thành tích tốt, vì một vài nguyên nhân mà không lên được đại học.” Bạch Nguyệt nhắm mắt nói.
Mộc Hiểu Sinh thắc mắc hỏi: “Bạch Nguyệt, cô có thể nói với tôi, sao cô biết được những thông tin này? Cô còn chưa đến trường đại học mà đã biết rồi.”
“Nhờ vào việc xử lí logic và giả thiết hợp lí, hắn ta không có bạn gái, cơ thể cường tráng khỏe mạnh, sẽ đội mũ hoặc đeo khẩu trang.” Bạch Nguyệt dừng lại, lấy tư liệu ở trong tay Từ Trường An: “Mộc Hiểu Sinh, tư liệu để tôi giữ, trong vòng ba ngày tôi sẽ nói cho anh biết hung thủ là ai.”
“Cô chắc chắn trong vòng ba ngày sẽ tìm ra hung thủ là ai?” Mộc Hiểu Sinh có chút khó tin.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Tôi chắc chắn.”
“Ừ, tôi chờ tin tốt từ cô.” Mộc Hiểu Sinh bây giờ chỉ có thể dựa vào Bạch Nguyệt.
Ăn cơm xong, Bạch Nguyệt trên đường trở về gọi điện thoại cho Lâm Tiến.
“Một lát nữa tôi sẽ gửi ảnh nạn nhân cho anh, chủ yếu là tra xem ở gần nạn nhân có người đàn ông nào trong độ tuổi 30 không, thường đeo khẩu trang hoặc mũ, cách nạn nhân một đoạn, chủ yếu là mấy góc khuất, nhưng lại đi cùng đường với nạn nhân.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Hiểu rồi, tôi sẽ nhanh chóng gửi câu trả lời cho cô, ảnh đã qua xử lí sẽ gửi vào mail cho cô.”
“Cảm ơn.”
Bạch Nguyệt dựa vào ghế, nhắm hai mắt, không ngủ, đầu óc rơi vào trầm ngâm.
Một lúc sau thì ngủ quên mất, xe quay trở lại biệt thự, cô mới mở mắt ra.
“Lâm Thư, làm giúp tôi hai việc, việc thứ nhất, tôi muốn đi câu cá bên hồ vào buổi chiều, việc thứ hai, giúp tôi bố trí tạm thời giường ở trong phòng đọc sách.”
“Bộ trưởng luôn ở trong phòng đọc sách sao?” Lâm Thư tò mò hỏi.
“Người biết càng ít bí mặt thì sống càng lâu.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Bạch Nguyệt vào phòng, mở laptop ra, cô còn phải làm bài trắc nghiệm tâm lý.
Trong vòng một tiếng, Lâm Thư đã sắp xếp xong chỗ câu cá, lều bạt, bàn, bếp lò, trà nóng vẫn y như lúc Cố Lăng Kiệt vẫn còn ở đây chuẩn bị.
Cô nằm lên lều bạt thiết kế trắc nghiệm tâm lý, Lâm Thư ngồi trên lều bạt uống nước nóng, nhìn phao cứu hộ: “Câu đó nói như nào thế nhỉ, tìm được chốn thanh tịnh sau những ngày mệt mỏi, những tháng ngày như này cảm thấy thật nhẹ nhõm.
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp một câu, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính, đánh chữ.
Lâm Thư thò đầu qua nhìn: “Cô chủ, cô thật thông minh, những câu hỏi này cô đều biết đáp án sao?”
“Cô cảm thấy thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Một người đi vào trong một căn phòng trống, trước mặt là bốn bình nước, màu đỏ, màu trắng, màu đen và màu vàng, bắt buộc phải uống một bình, bạn sẽ uống bình nào? Làm ơn đi, tôi chịu thôi, nếu như là tôi, tôi sẽ chọn màu đỏ, hahaha, màu đỏ là đáp án gì thế?” Lâm Thư lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt cong khóe môi: “Đây là bài trắc nghiệm, không phải xem một câu mà phải xem tổng thể mới có thể đưa ra kết luận.”
“À, ra vậy/”
Bạch Nguyệt đưa ra chỉ thị: “Có cá kìa, mau kéo lên.”
“Ừ ừ ừ ừ.” Lâm Thư nhanh chóng kéo cần câu, một con cá trắm đen siêu lớn.
“Vận may không tệ, hôm nay câu thêm một con nữa là được rồi.” Bạch Nguyệt nói.
“Vâng vâng, tôi sẽ tập trung câu cá, cô chủ cứ làm việc của mình đi.”
Bạch Nguyệt tiếp tục thiết kế khảo sát, một lúc sau, Lâm Thư liền câu được một con cá trích khoảng 1 kg.
Hai người liền trở về, những gì còn xót lại là màn đêm phủ kiến biệt thự
Lâm Thư sơ chế con cá trắm đen, bắt đầu làm bữa tối.
Bạch Nguyệt dùng đầu cá trắm đen làm đầu cá sốt ớt, đuôi cá và một phần ba thân cá nướng lên, một phần ba tiếp theo thì thái lát để hấp cách thủy, một phần ba còn lại đem đi ướp, rồi mang chưng lên.
Cá trích sơ chế xong, nấu thành canh lạp xương đậu phụ cùng cá trích nướng.
“Cô chủ, làm nhiều như vậy liệu ăn hết không?” Lâm Thư nhắc nhở.
Truyện convert hay : Đô Thị Cực Phẩm Tiên Tôn