CHƯƠNG 540: HOÀN TOÀN THẮNG LỢI, CỐ LĂNG KIỆT, EM CUỐI CÙNG ĐÃ LÀM ĐƯỢC RỒI
"Cô nói láo, đây là đang dội nước dơ lên đầu ông đây." Thịnh Đông Quang giận đến độ nói tục.
"Ông cảm thấy tôi dội nước dơ ông chỗ nào?" Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
Thịnh Đông Quang ngẩn người: "Đúng là có vài người của tôi, thế nhưng những người này Ngài tổng thống đều biết. Tôi là có được sự đồng ý của ngài ấy mới làm, hơn nữa những chuyện đã làm đều có ghi chép trong phòng lưu trữ hồ sơ đấy."
Thịnh Đông Quang cố ý lôi Thẩm Diên Dũng xuống nước.
Toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng mỉm cười, nụ cười làm điên đảo chúng sinh: "Tổng thống mà ông nói là ba của tôi?"
Ánh mắt của Thịnh Đông Thành lạnh lẽo, giận dữ nhìn chằm chằm Thẩm Diên Dũng, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:"Phải."
"Nếu là có hồ sơ, với quyền hạn của tôi hẳn là có thể tra ra được, thế nhưng bây giờ chuyện cần phải làm chính là chuyện của Alan, cần phải có câu trả lời cho quốc tế." Thẩm Diên Dũng mềm mỏng khéo léo giải quyết vấn đề.
Một câu nói của anh ta có thể cứu Thịnh Đông Quang, cũng có thể hủy diệt Thịnh Đông Quang, chỉ là xem anh ta nghĩ thế nào mà thôi.
Bạch Nguyệt lo lắng, ngoại trừ năng lực bày mưu tính kế ra, Thẩm Diên Dũng còn lý trí và bình tĩnh khác thường, anh ta sẽ dẫn dắt người khác theo hướng dư luận.
Lưu San đấu với anh ta vô cùng nguy hiểm.
"Alan là bạn của cô, cô nói một câu chắc chắn anh ta sẽ không truy cứu." Thịnh Đông Quang nói.
"Tôi có thể gọi điện thoại thử xem." Ở trước mặt tất cả mọi người Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Alan, cô còn mở chế độ loa ngoài.
Điện thoại vang lên ba tiếng, phía bên Alan đã nghe máy.
"Alan nghe nói anh đã xin trọng tài quốc tế rồi? Chuyện đó có cần nghiêm trọng như vậy không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Đầu dây bên kia Alan dừng lại ba giây:"Bạch Nguyệt, vô cùng xin lỗi, đây là sự kiện giết người phóng hỏa có ác ý, đối phương đã sử dụng vũ khí và vũ lực. Tôi không hiểu, tôi làm ăn bình thường cũng không đắc tội với chính phủ, càng không đắc tội với cá nhân nào, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi tin tưởng không có người nước ngoài nào dám đầu tư ở đất nước các người. Chuyện này khiến tôi rất đau lòng."
"Nếu anh cần bồi thường chúng ta cũng có thể thương lượng. Anh đừng kinh động đến quốc tế chứ?"
"Các người? Tại sao lại là các người?"
"Bây giờ tôi đang ở trong cuộc họp, bọn họ nói tôi và anh là bạn tốt, nói chuyện sẽ dễ dàng hơn." Bạch Nguyệt giải thích.
"Chuyện này không có quan hệ gì với em. Tiểu Nhã, ở nước A tôi có mười mấy chỗ đầu tư, tôi cảm thấy đây là có ác ý, tôi lo lắng những chỗ đầu tư khác cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy, xin lỗi tôi không thể hứa với em được."
"Những chuyện đó đều là do bạn tốt của cô làm ra." Thịnh Đông Quang chỉ vào Bạch Nguyệt gầm lên.
"Người nói chuyện là ai vậy?" Alan hỏi.
"Thịnh Đông Quang, bộ trưởng Bộ tài vụ. Nghe nói, người phóng hỏa bị chụp được là người của ông ta." Bạch Nguyệt nói.
Phía bên Alan cười nhạo một tiếng: "Ông ta có thù oán với em?"
"Xem là vậy đi."
"Xem ra tôi là bị em liên lụy mà, đã như vậy tôi càng cần phải xin trọng tài quốc tế." Alan nói chắc chắn.
"Alan, anh cho tôi ba ngày. Sau ba ngày tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng được không? Trọng tài quốc tế, thật sự quá nghiêm trọng." Bạch Nguyệt cầu xin nói.
Alan dừng lại năm giây rồi nói: "Được, Tiểu Nguyệt, nể mặt em, tôi cho các người ba ngày. Vậy tôi cúp mấy trước đây. Bên tôi còn có một số việc phải làm."
"Cảm ơn." Bạch Nguyệt cúp điện thoại, nhìn về phía Thẩm Diên Dũng nói: "Tôi đã gọi điện thoại, cũng nói theo yêu cầu của các người rồi. Nhưng có một số chuyện đúng là không phải một câu nói của tôi là có thể giải quyết được."
"Mọi người thương lượng một chút đi." Thẩm Diên Dũng nhìn về phía những thành viên trong cuộc họp nói.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Lâm Tiến, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức dời đi. Cô cảm thấy Lâm Tiến có thể hiểu.
Lâm Tiến không khỏi nhìn Bạch Nguyệt với ánh mắt sùng bái.
Trong phòng họp bàn tán sôi nổi.
"Chúng tôi cảm thấy nhất định phải trói kẻ phóng hỏa lại, cũng phải cho anh ta cực hình nghiêm khắc nhất mới có thể loại bỏ mối hận của Alan." Tả Đoàn Niên phát biểu.
"Anh thật sự cảm thấy giết một kẻ chân chó như vậy có tác dụng không? Hơn nữa kẻ chân chó này cũng là bất đắc dĩ, người thân của mình bị người khác khống chế trong tay." Lâm Tiến hỏi ngược lại.
"Vậy ý của Lâm tướng quân là..." Tả Đoàn Niên nhíu mày.
"Tôi cảm thấy phải cho Alan nhìn thấy thành ý của chúng ta, và yên tâm tiếp tục đầu tư ở nước A. Vua phạm tội cũng giống như thường dân phạm tội, bây giờ rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài đều đang nhìn vào vụ án này của Alan đấy." Lâm Tiến nói.
"Vấn đề là thành ý mà anh ta muốn thấy là gì?" Có người hỏi.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười nói:"Bây giờ tôi sẽ hỏi."
Cô lại gọi điện thoại cho Alan lần nữa, vẫn mở loa ngoài: "Alan, bên phía chúng tôi đang bàn luận muốn cho anh thấy thành ý lớn nhất của chúng tôi, anh có thể nói cho tôi biết anh cần gì không?"
"Tôi cần câu trả lời của người đứng phía sau. Dù sao, tổn thất của tôi đã vượt qua hơn trăm triệu, còn có năm nhân viên bỏ mình." Alan hung dữ nói.
"Vấn đề bây giờ là chỉ bắt được một kẻ chân chó, người phía sau vẫn chưa xác định được?" Tầm mắt của Bạch Nguyệt nhìn về phía Thịnh Đông Quang.
"Thật sao? Đây chính là thành ý của các người?" Rõ ràng Alan rất thất vọng.
"Tôi không thể gánh hàm oan, tôi không có làm, tất cả những chuyện này đều là do có người hãm hại tôi." Thịnh Đông Quang chạy tới cướp điện thoại di động nói.
"Vậy hãy để cho người làm chuyện này xuất hiện đi." Alan rất lý trí nói.
Thịnh Đông Quang trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt.
"Chúng tôi đồng ý bồi thường gấp ba lần sự tổn thất của anh." Thịnh Đông Quang nói.
"Đây chỉ một trong số những chỗ đầu tư của tôi, nếu như gộp lại còn nhiều hơn gấp ba lần này của anh biết bao nhiêu lần."
"Tôi bảo đảm những chỗ đầu tư khác của anh sẽ không sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu như xảy ra chuyện tôi sẽ bồi thường gấp mười lần." Thịnh Đông Quang nói.
"Được, vậy thì ký hợp đồng đi. Tôi có thể đáp ứng thương lượng riêng, ngoài ra tôi không muốn mình là mục tiêu cố ý nhắm vào của quý quốc trên phương diện làm ăn khác." Alan cẩn thận nói.
"Sẽ không đâu, chuyện này anh cứ yên tâm, nước chúng tôi rất coi trọng chữ tín." Thịnh Đông Quang nói.
"Vậy thì chiều nay tôi bảo người của tôi ký hợp đồng với các người, sau khi nhận được tiền và hợp đồng tôi sẽ hủy bỏ trọng tài quốc tế." Alan nói xong, trực tiếp tắt điện thoại.
"Thịnh Đông Quang, ông làm Bộ trưởng Tài vụ đúng là vui lòng đẹp ý nhỉ? Lấy tiền của nhà nước tính tiền cho mình." Lâm Tiến tức giận nói.
"Tôi là vì lợi ích lâu dài nước của nước chúng ta, cái gì gọi là lấy tiền của đất nước trả tiền cho mình chứ?"Thịnh Đông Quang tức giận mắng trả lại.
"Chính ông phạm sai lầm, chỉ cần đưa ông ra công lý thì đó là thành ý lớn nhất đối với Alan." Lâm Tiến nói.
Thịnh Đông Thành vỗ bàn: "Các người nói láo, cái chết của Cố Lăng Kiệt các người đổ lên đầu của ông đây, chuyện này các người lại cũng đổ lên đầu ông nữa. Các người cho rằng ông đây rất dễ ức hiếp phải không?"
"Tôi mãnh liệt yêu cầu hủy bỏ chức vị bộ trưởng Bộ tài Vụ của Thịnh Đông Quang, nếu không chúng ta sẽ không có cách nào trả lời với công chúng." Lâm Tiến cũng đứng lên nói.
"Dựa vào cái gì hủy bỏ tôi, cậu lấy thân phận gì để hủy bỏ tôi. Nếu đã giải quyết xong vấn đề rồi thì giải tán đi." Thịnh Đông Quang tức giận, từ trong phòng họp đi ra ngoài.
"Thịnh Đông Quang này quá ngông cuồng, nói chuyện bừa bãi, tôi thấy ông ta chính là hung thủ."
"Ông ta đưa ra bồi thường gấp ba lần nhưng cũng không bàn bạc với chúng ta, nghĩ mình một tay che trời sao?"
"Nếu như để ông ta tiếp tục làm Bộ trưởng Bộ tài vụ, tôi phỏng chừng đất nước của chúng ta sẽ thiếu hụt tài chínhrất nghiêm trọng ..."
Bạch Nguyệt cong khóe miệng, vị trí Bộ trưởng Bộ tài vụ này bất kể thế nào Thịnh Đông Quang cũng không giữ được rồi...
Truyện convert hay : Mỹ Nữ Tổng Tài Bộ Đội Đặc Chủng Vương