CHƯƠNG 652: NGUY HIỂM LUÔN RÌNH RẬP
"Tôi không biết, đối với anh tôi có mong muốn được nói chuyện, anh biết không? Chồng tôi thường cảm thấy tiếc nuối và đau lòng cho những đồng chí đã chết. Trong chuyện này, anh ấy đã tự trách mình cho đến khi chết. Trước khi chết vẫn nói với tôi rằng, phải trả thù cho các anh em đã hy sinh kia." Bạch Nguyệt nói đến đây, dừng lại.
Bên kia cũng dừng lại, không nói gì, nhưng cũng không cúp máy.
Im lặng không phải là một điều tốt.
Bạch Nguyệt tiếp tục nói: "Thực ra anh vốn có thể giết tôi. Hôm nay tôi đã có sơ suất, nhưng anh thì không. Tôi nghĩ, anh cũng là một người có suy nghĩ, có nhiệt huyết và còn là người tràn ngập tinh thần chính nghĩa."
"Cô không cần phải tâng bốc xu nịnh tôi." Người đàn ông nói.
Bạch Nguyệt nở một nụ cười: "Vì cảm ơn anh đã không giết tôi, nếu anh có bất kỳ yêu cầu nào, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh, làm hết sức mình."
"Tôi đã thấy cô để đám người của mình di tản rồi." Người đàn ông nói với giọng trầm.
Bạch Nguyệt hơi ngạc nhiên. Sự quan sát và nhạy bén của hắn mạnh hơn cô tưởng tượng.
Tuy nhiên, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vì đối phương không phải là người không có lương tâm, hoặc là anh ta không có bom.
Cô không phủ nhận: "Tôi lo rằng anh là một tử sĩ. Những đồng chí này theo tôi, bảo vệ tôi, đều có gia đình, bạn bè và cuộc sống riêng. Tôi không muốn họ vì tôi mà chết như thế này, người nhà của họ sẽ buồn. Họ chết như thế này, cũng không đáng đâu. "
"Cô đoán không sai. Tôi là một tử sĩ. Nếu một quả bom trên cơ thể tôi phát nổ, trong vòng một cây số nó sẽ phá san bằng hết. Các binh sĩ của cô phải rút lui về cổng chính mới an toàn."
"Tôi bảo họ rút lui về cổng chính rồi, anh không kích nổ, người đứng sau anh sẽ không tha cho anh." Bạch Nguyệt đoán.
"Tôi không phải người của nước cô." Anh đổi chủ đề.
Có một tia sáng xoẹt qua trong đầu Bạch Nguyệt, buột miệng nói: "Lã Bá Vĩ."
"Cô biết tôi sao?" Lã Bá Vĩ ngạc nhiên.
"Tôi sớm đã biết rằng anh là hung thủ đã giết chết Bộ trưởng Tăng. Tôi đã từng tra thông tin của anh. Nếu tôi đoán không sai, Tả Đoàn Niên đã cấy một thiết bị theo dõi và kích nổ vào răng của anh." Bạch Nguyệt lo lắng.
"Mười phút trước, nó đã bị tôi lấy xuống và hủy đi rồi, tôi có thể gặp mặt cô không?" Lã Bá Vĩ hỏi.
Bạch Nguyệt ngập ngừng.
"Đừng đi cô chủ, bây giờ chúng ta không ra ngoài là có thể bảo đảm an toàn rồi, ra ngoài thì quá nguy hiểm, nếu nhiệm vụ của hắn là giết cô, đang nói dối cô thì sao?" Trương Tinh Vũ khuyên.
Lã Bá Vĩ cười khẩy: "Thực ra cô có thể không ra ngoài. Nhiệm vụ của tôi chưa hoàn thành, cũng là đường chết mà thôi.”
Bạch Nguyệt suy ngẫm trong ba giây: "Bây giờ anh hãy đến đại sảnh, tôi sẽ đi đến đại sảnh."
Bạch Nguyệt nói xong, tắt bộ đàm.
"Cô chủ, anh ta quá nguy hiểm. Chỉ cần một đao có thể chặt đầu Bộ trưởng Tăng. Thân thủ của tôi không phải là đối thủ của anh ta, tôi bảo vệ không nổi được cô." Trương Tinh Vũ chặn đường nói.
"Tôi tin rằng nếu anh ta muốn giết tôi thì đã giết từ lâu rồi, anh ta đã trốn đằng sau cửa sổ, với sức mạnh của anh ta, anh ta có thể dễ dàng mở cửa sổ rồi giết tôi trước khi anh bước vào, nhưng anh ta đã không làm thế." Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
"Kẻ sắp chết như thế này sẽ thay đổi suy nghĩ bất cứ lúc nào, nói không chừng anh ta sẽ nảy lên ý nghĩ giết người thì sao? Quá nguy hiểm, tôi không thể để cô đi được." Trương Tinh Vũ chặn trước mặt Bạch Nguyệt.
"Nhưng nói không chừng anh ta có những gì chúng ta cần, anh ta không phải là người không có não, hãy tin vào phán đoán của tôi, Trương Tinh Vũ." Bạch Nguyệt nhìn Trương Tinh Vũ một cách kiên quyết.
Trương Tinh Vũ nghĩ một chút, nghiêng người sang một bên và hạ thang xuống: "Tôi sẽ để lính bắn tỉa chuẩn bị ở bên ngoài, dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ sự an toàn của cô."
"Đừng ra ngoài, hãy chăm sóc mẹ chồng tôi."
"Gì cơ, cô chủ định đi một mình sao?" Trương Tinh Vũ không thể giữ được bình tĩnh nữa: "Nếu cô xảy ra chuyện, thủ trưởng sẽ trách tôi mất."
Bạch Nguyệt lại rất bình tĩnh: "Nếu có một trong một vạn khả năng tôi gặp tai nạn, đem các bản ghi âm trên bộ đàm, bao gồm cả giám sát trên điện thoại di động của tôi đưa cho Lâm Tiến."
Cô đưa điện thoại di động cho Trương Tinh Vũ: "Anh biết mật khẩu là gì."
"Không được."
"Đây là mệnh lệnh." Bạch Nguyệt nhấn mạnh.
Trương Tinh Vũ nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, sốt ruột đỏ hoe cả mắt.
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười: "Còn nữa, hãy chăm sóc Lâm Thư Lam, cô ấy thích anh đó."
"Hả?" Trương Tinh Vũ ngây người ra một lúc.
Bạch Nguyệt đi xuống thang, ôm lấy áo của mình rồi đi đến cửa.
Trương Tinh Vũ vẫn không yên tâm, muốn ra ngoài. Tống Tâm Vân giữ lấy cánh tay của Trương Tinh Vũ: "Nghe lời con bé đi, con bé là một người biết chừng mực."
Trương Tinh Vũ bất lực gật đầu.
Khi Bạch Nguyệt đến phòng khách, Lã Bá Vĩ vẫn chưa xuống.
Cô bình tĩnh pha một tách cà phê, đặt nó đối diện cô, rót một cốc nước cho mình, nhấp một ngụm và nói với không khí: "Tôi hy vọng anh hiểu, đội bắn tỉa của tôi đang ở bên ngoài. Nhưng anh cứ yên tâm, không phải tình huống cấp bách không làm gì được, bọn họ sẽ không bắn đâu."
Lã Bá Vĩ từ từ bước xuống cầu thang, vũ trang vẫn đầy đủ, nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cũng nhìn anh ta, trong mắt không có chút nào sợ hãi, chỉ có sự yên lặng như hồ nước: “Cà phê phải uống khi nóng."
"Cô rất can đảm." Lã Ba Vĩ nói, vẫn đang thăm dò Bạch Nguyệt.
"Bởi vì trong trái tim tôi có những người thân yêu, tôi có thể bất khả chiến bại. Tôi nghĩ những gì tôi làm là chính xác. Ngay cả khi tôi chết, ít nhất mỗi ngày khi còn sống tôi vẫn làm việc chăm chỉ. Tuy rằng có những tiếc nuối, nhưng tôi vẫn không có lỗi với bản thân mình."
"Trong một nhiệm vụ, tổ chức khủng bố đã bắt vợ con tôi, buộc tôi phải thỏa hiệp và giao cho họ vũ khí sinh học. Tôi vẫn chưa giao đồ ra, chúng đã giết vợ con tôi. Tôi đoán có một kẻ nội gián trong đội của chúng tôi, nếu không thì đám khủng bố đó có thể bắt được vợ con tôi, đó là một hoạt động bí mật.
Khi tôi đưa vũ khí sinh học, trong lòng đã có tính toán. Đồ giao đi là giả. Quả nhiên không ngoài dự liệu, cấp trên của tôi đã mở chai sinh học và muốn thử nghiệm với những người đã hết nhiệm vụ trong số chúng tôi. Tôi đã giết cấp trên của mình, bỏ trốn cùng với anh em của mình, muốn báo cáo lên những người ở trên.
Tuy nhiên, một trong những anh em của tôi đã nói với tôi trước khi chết rằng những người đứng sau hậu trường không chỉ là cấp trên của tôi, mà còn có những người ở trên họ. Từ thuộc hạ của tổ chức khủng bố tôi đã điều tra ra đám tổ chức khủng bố đó ở nước A.
Tả Đoàn Niên tìm thấy tôi. Anh ta là một trong những người mà anh em của tôi giới thiệu.
Tả Đoàn Niên hứa với tôi rằng chỉ cần tôi giúp anh ta làm việc, anh ta sẽ giúp tôi tìm tổ chức khủng bố và tìm ra chân tướng đằng sau, nhưng tôi phát hiện ra rằng người anh em đó có vấn đề, anh ta bí mật gọi về Mỹ, tôi đã kiểm tra số điện thoại, số điện thoại của bên kia là số mã hóa.” Lã Bá Vĩ nói.
"Vì vậy, anh nghi ngờ người anh em đó ở đằng sau chân tướng và Tả Đoàn Niên chính là thủ lĩnh của nhóm khủng bố đó, mục đích của chúng là vũ khí sinh học trong tay anh." Bạch Nguyệt đoán.
"Nhiệm vụ đầu tiên tôi nhận được từ Tả Đoàn Niên là giết Bộ trưởng Tăng. Tôi thấy rất nhiều tin tức về người này trên Internet. Người này đáng chết, vì vậy tôi chấp nhận nhiệm vụ vì tôi không hiểu về tình hình đất nước của cô. Sau khi giết Bộ trưởng Tăng, tôi mới biết rằng, đây chỉ là một ván cờ do Tả Đoàn Niên sắp xếp. Tôi cũng biết sự tồn tại của cô, càng hiểu sự tàn nhẫn và ích kỷ của Tả Đoàn Niên”.
Truyện convert hay : Hào Môn Vô Địch Con Rể