CHƯƠNG 664: GIẾT NGƯỢC LẠI
Bạch Nguyệt chơi rắn tham ăn rất giỏi. Cô là một người rất chung tình, chơi game cũng vậy, cô cũng sẽ chơi mãi một loại game.
Bọn họ liên tục đạt được năm lần đứng đầu, Bạch Nguyệt vẫn là VIP.
"Cô chủ à, cô chơi trò này quá tuyệt, tôi đi theo cô hưởng phước." Trương Tinh Vũ thán phục nói.
"Tôi chỉ là chơi lâu nên quen thuộc đối với một số đường đi nước bước. Người thật sự chơi giỏi đó chính là Tả Đoàn Niên, hoàn toàn không tiếng động đã ăn hết những con rắn nhỏ vào bụng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đánh giết." Bạch Nguyệt ý tứ sâu xa nói.
Trương Tinh Vũ không rõ nhìn Bạch Nguyệt hỏi:"Ông ta làm thế nào?"
"Xông về phía trước mãi mãi không lớn nổi, một là vì tham ăn nên lúc nào cũng đứng giữa chiến loạn. Còn con rắn to thật sự là đang ở bên cạnh bình tĩnh ăn, người khác vẫn còn đang tranh giành đến anh chết tôi sống, ông ta đã trở thành con rắn lớn, đã có đủ độ dài, đương nhiên có thể quấn thành một vòng bao xung quanh người khác rồi." Bạch Nguyệt thong thả nói.
"Tôi hiểu rồi." Trương Tinh Vũ gật đầu nói.
Anh ta phỏng chừng lời nói này của Bạch Nguyệt là cố ý để cho người giám sát phía sau nghe thấy.
Lúc bọn họ chơi tới ván thứ sáu, Tô Chung dẫn người đi vào.
Bạch Nguyệt không để ý đến ông ta, cô vẫn cúi đầu chơi ván thứ sáu.
Tô Chung liếc cô không vui nói: "Thái độ của cô là sao hả? Xem nơi này là phòng game sao?"
"Tôi đã đợi phó thống thời gian năm ván, vậy phiền ông đợi tôi chơi xong ván này đã." Bạch Nguyệt thảnh thơi nói.
"Cô lấy mặt mũi ở đâu bảo tôi đợi! Công việc của tôi rất bận." Tô Chung lạnh lùng nói xong tông cửa xông ra ngoài, sau đó nặng nề đóng cửa lại.
Trương Tinh Vũ nhìn Bạch Nguyệt.
Cô vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì tiếp tục cúi đầu chơi game.
Trương Tinh Vũ đoán không ra tâm tư của Bạch Nguyệt, sau năm phút ván này kết thúc.
Bạch Nguyệt thoát khỏi trò chơi nói với Trương Tinh Vũ: "Đi thôi, chúng ta trở về."
"Được." Trương Tinh Vũ đứng lên, đi ở phía trước, kéo cửa ra.
Cô mới đi tới cửa cục trưởng Triệu đã đuổi theo nói: "Cô Bạch, không phải hôm nay cô tới đây phối hợp làm việc với Cục cảnh sát sao? Bây giờ Phó thống Tô đã đến rồi."
"Đột nhiên tôi không muốn phối hợp nữa. Tôi không có nghĩa vụ này." Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.
Sắc mặt của Cục trưởng Triệu trắng bệch, ông ta ngăn trước mặt Bạch Nguyệt nói: "Không phải trước đó cô đã đáp ứng đàng hoàng rồi sao?"
"Để cho chúng tôi ngồi không trong phòng làm việc nửa giờ ngay cả một chén nước cũng không có. Ngược lại tôi chơi game giết thời gian thì bị cho là có lỗi. Tôi là đến giúp đỡ chứ không phải là đến để bị các người thẩm vấn. Hơn nữa, tôi cũng lo lắng tôi nói ra những gì tôi nghe thấy sẽ bị diệt khẩu, vì vậy nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tôi không nên nói ra." Bạch Nguyệt đi về phía chiếc xe của mình.
"Tôi xem đây chính là cô đang chột dạ đi." Tô Chung vọt tới cửa Cục cảnh sát không khách khí nói.
"Tôi là sợ nói ra, người thẹn quá thành giận chính là phó thống Tô ông. Ông có chắc là vẫn muốn tôi nói ra hay không?" Bạch Nguyệt mắng trả lại, nheo mắt, sắc bén nói toạc ra, khí thế hoàn toàn không thấp hơn Tô Chung.
"Tôi sẽ thẹn quá thành giận? Ngược lại cô nói thử xem rốt cuộc bà Tăng đã nói gì rồi?" Tô Chung chưa từ bỏ ý định.
Bạch Nguyệt cong khóe miệng đi vào Cục cảnh sát, đứng trước mặt Tô Chung ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Bà Tăng từng nói cái chết của chồng bà ta có liên quan đến chồng tôi, nói rằng chồng của bà ta có một bí mật."
"Bí mật gì?" Tô Chung hỏi tới.
"Tô Chung, ông còn nhớ Hạ Hà không?" Bạch Nguyệt lạnh giọng hỏi.
"Hạ Hà có liên quan gì đến vụ án này?" Tô Chung nhíu chặt chân mày, không nhịn được nói.
"Năm đó, ông cố ý tiết lộ hành tung của Hạ Hà cho Lâm Tiến biết. Ông chính là muốn để cho Cố Lăng Kiệt trở thành chủ mưu, từ đó đưa anh ấy ra tòa án quân sự. Chuyện mà ông không biết chính là thì ra căn bản không có cái gọi là gián điệp gì cả. Vốn dĩ chuyện này chính là nhiệm vụ giả của một số người cấp trên nào đó, còn ông cố ý hãm hại Cố Lăng Kiệt là tại vì cái gì?" Bạch Nguyệt ép hỏi.
"Cái gì mà cố ý hãm hại? Tôi không biết cô đang nói gì nữa?" Tô Chung khủng hoảng nói.
"Tôi đã tìm được người vô tình gặp được Hạ Hà kia rồi." Bạch Nguyệt tự tin cong khóe miệng nói.
Trong lòng Tô Chung run rẩy, nhưng ông ta vẫn hùng hồn nói: "Là tôi nói cho Lâm Tiến biết, đó là bởi vì chuyện này vốn dĩ nên do Lâm Tiến quản, dù sao Hạ Hà cũng từng phục vụ cho quân khu đặc chủng, tôi làm sai ở đâu chứ? Tôi làm rất hợp tình hợp lý."
"Ông là một người đứng đầu Bộ kiểm tra kỷ luật sau khi biết tung tích của Hạ Hà, ông không tự mình đi bắt người mà lại thông qua quân khu đặc chủng? Ông vĩ đại như vậy sao?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại, khẽ cười một tiếng rất xem thường.
"Đó là bởi vì tôi là bạn cũ của chồng cô, phần ân tình này nhất định tôi phải để dành cho chồng cô, một người phụ nữ không hiểu gì như cô thì đừng có ở đây ăn nói linh tinh." Tô Chung tức giận, trừng mắt bên trong mắt có thể nhìn thấy tơ máu.
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh, con ngươi lười biếng rủ xuống, lạnh lùng nhìn ông ta: "Tôi có ăn nói linh tinh hay không, tôi tin tưởng người ở trên tòa quân sự lần đó đều biết."
"Cái gì tòa án quân sự?" Cục trưởng Triệu hỏi, lần đó ông ta không có mặt nên hơi tò mò.
Bạch Nguyệt nhíu mày nhìn Tô Chung nói: "Trí nhớ của tôi vẫn không tệ. Tôi nhớ ngày đó ông dùng trăm phương ngàn kế muốn chứng minh Cố Lăng Kiệt là gián điệp, đây chính là nguyên do ông là bạn cũ của chồng tôi sao?"
"Đó là do tôi phải đứng trên lập trường chính trị công chính, làm sao có gian lận được. Chồng cô quả thật đã bao che cho Hạ Hà." Tô Chính nói năng hùng hồn.
"Vì thế tôi nói ông là cố ý hãm hại. Bởi vì ông không biết nhiệm vụ kia là giả. Tại sao ông muốn vu hại Cố Lăng Kiệt là gián điệp trong lòng ông rất rõ. Có thể ông muốn làm tổng thống, hoặc có lẽ chính là bởi vì con gái của ông không có được đàn ông kia, hoặc cũng có thể là vì hai lý do trên." Bạch Nguyệt dễ như ăn cháo nói tiếp theo lời của Tô Chung.
Tô Chung tức giận sắp nổ phổi rồi: "Người đâu, mau đuổi cô ta ra khỏi đây, quả thật là ăn nói linh tinh mà."
Bạch Nguyệt mỉm cười nói: "Tôi không ăn nói linh tinh, tôi tinh tưởng ánh mắt của quần chúng đều sáng như sao."
Sắc mặt Tô Chung trắng bệch, ông ta nghĩ đến một khả năng: "Câu nói này của cô là có ý gì?"
"Thật ra tôi không muốn nói ra đâu, bởi vì tôi rất quý trọng mạng sống của mình. Tôi cũng biết cho dù tôi nói ra rồi chỉ cần ông phủ nhận, đối với tôi mà nói hoàn toàn không có chỗ tốt gì. Nhưng tôi tin rằng có một số chuyện không hề cần bằng chứng, công đạo ở trong lòng người, nếu như phó thống Tô không còn chuyện gì nữa vậy tôi phải đi về rồi." Bạch Nguyệt gật đầu.
Tô Chung nắm chặt tay Bạch Nguyệt nói: "Cô sẽ không phát tán đoạn video này lên mạng chứ?"
"Tô Chung, nếu tôi muốn sớm phát tán trên mạng tôi sẽ không đợi đến bây giờ, ông tự nghĩ kỹ đi. Ngoài ra ông cũng nên đến tuổi nghỉ hưu rồi. Con trai ông còn là bạn tốt nhất của Cố Lăng Kiệt nữa đấy. Ông hãy suy nghĩ cho rõ ràng." Bạch Nguyệt rút tay khỏi tay Tô Chung, quay người đi về phía chiếc xe của mình.
Trương Tinh Vũ lập tức đuổi đuổi theo. Tô Chung vẫn còn đứng sừng sờ tại chỗ, ông ta đưa mắt nhìn xung quanh. Quả thật có một số người đang vội vàng thu di động lại, trong lòng ông ta có một loại dự cảm xấu.
Trên xe.
"Có chuyện tôi vẫn không hiểu, Tô Chung hãm hại thủ trưởng Cố như vậy tại sao cô chủ không sớm đối phó với ông ta chứ?" Trương Tinh Vũ vừa lái xe, vừa hỏi.
Truyện convert hay : Bất Phàm Binh Vương