CHƯƠNG 668: XIN LỖI VÀ ANH YÊU EM
“Chuyện này em không nói anh biết trước, mà lại đi nói cho anh ta nghe trước!!!” Hình Thiên nghe xong lại càng không giữ được bình tĩnh, đến cả âm thanh cũng có phần cao giọng hơn.
“Em không nói cho anh biết là vì em biết hiện tại bản thân anh cũng đang có rất nhiều chuyện…”
“Chuyện của anh ta không nhiều sao?” Hình Thiên cắt ngang lời nói của cô, đồng thời nâng cao giọng biểu hiện ra anh đang cực kỳ tức giận.
Cơn giận của anh như cơn đại hồng thủy nhắm thẳng hướng cô mà ập đến, khiến cho cô không cách nào thoát được.
“Đó là vì sau khi em nghĩ ra người thích hợp rồi thì em không nghĩ gì nhiều nữa, em chỉ muốn bình yên bên cạnh anh, nào là quốc gia, nào là vinh dự, toàn bộ em không tha thiết, càng không muốn dính đến những trách nhiệm nặng nề quan trọng không từ bỏ được nữa.” Bạch Nguyệt cũng mất bình tĩnh nói ra một hơi.
Âm thanh giọng nói của cô khác cao, khiến cho những hành khách khác trên xe buýt đều nhìn về hướng cô.
Cô ngại ngùng cúi đầu xuống.
Hình Thiên dường như đã nghe hiểu ý cô.
Sở dĩ cô không nói cho biết, chính là vì lo lắng anh sẽ lại nhận lấy trách nhiệm này, rồi lại càng khó mà có cơ hội thoát thân.
Giọng nói của anh có phần ôn hòa hơn: “Đừng tìm Tô Khánh Nam, con người anh ta tham vọng quá cao, không thích hợp ủy thác trọng trách, với lại, có thể sẽ vô tình gây ra một hiểm họa khác, giờ em đang ở đâu? Anh qua đó đón em.”
“Em đang hướng về trường đại học của em, anh đến cổng trường đại học thì gọi điện cho em nha.” Nói xong, Bạch Nguyệt cúp điện thoại, mông lung nhìn ra cửa sổ.
Cô, thật sự rất chán ghét đấu tranh, mỗi ngày đều phải đối đầu, suy nghĩ kế sách, chỉ muốn dìm chết đối thủ mới thôi.
Sau khi Thịnh Đông Quang chết, Tô Chung và Tả Đoàn Niên cũng bị đạp xuống, vậy thì vị trí của Thẩm Diên Dũng có thể được vững chắc hơn, đó cũng là lúc cô muốn buông tay rời đi.
Cô vừa mới từ trên xe bước xuống, tin nhắn điện thoại của cô vang lên:
Bạch Nguyệt tìm được chiếc xe theo đúng miêu tả, cô mở cửa xe và ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái, nhìn sang Tô Khánh Nam.
Anh ốm hơn rất nhiều so với trước đây, ốm đến mức khiến cho người khác nhìn vào cũng thấy đau lòng, nhưng phong độ của anh vẫn như vậy.
Nghĩ lại, Tô Khánh Nam cũng là người đáng thương, không ba không mẹ, từ nhỏ sống trong thù hận, khó khăn lắm mới buông bỏ được thù hận, nhưng rồi người mẹ nuôi duy nhất yêu thương quan tâm anh cũng mất đi.
Cho tới bây giờ, anh cũng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Tô Khánh Nam nhướng mày cười: “Anh biết ngay là em.”
Bạch Nguyệt nhớ tới lúc bọn họ vừa mới quen nhau, anh cũng như vậy, mỉm cười toát lên vẻ khí phách phong trần, nhẹ nhàng, săn sóc cô.
Đồng thời, cô cũng nghĩ đến Cố Lăng Kiệt, cô nhớ tới Cố Lăng Kiệt đợi cô ở cổng bệnh viện, nhớ tới lúc Cố Lăng Kiệt cứu cô ở núi hoang, nhớ tới cô và Cố Lăng Kiệt cùng nhau ăn cơm, đọc sách, và nhớ tới tháng năm ấm áp bên cạnh anh.
Trong lòng cô dấy lên niềm xúc động.
“Che chắn như không dám để lộ ra thì không phải tôi thì còn là ai.” Bạch Nguyệt lên tiếng nói.
“Ừ, em tìm anh có chuyện gì? Tô Khánh Nam quay trở lại đề tài chính.
Cô, vốn dĩ ban đầu định ủy thác trọng trách, nhưng Cố Lăng Kiệt không đồng ý, cô phải tính toán kỹ lại, nên đành chuyển đề tài: “Thịnh Đông Quang chết rồi, tiếp theo anh định làm gì?”
Tô Khánh Nam nhìn thẳng Bạch Nguyệt, mặt anh trở nên nghiêm túc hơn: “Anh không muốn lừa em, và cũng sẽ không lừa em nữa, thực tế thì anh đã liên hệ Thẩm Diên Dũng.”
Bạch Nguyệt ngạc nhiên: “Ba mẹ anh ta vì anh mà chết, vậy mà anh còn dám to gan như vậy.”
Tô Khánh Nam lại nở nụ cười: “Thẩm Diên Dũng là người làm chuyện lớn, không để ý chuyện nhỏ nhặt, hơn nữa cái chết của ba mẹ anh ta là vì giết mẹ anh, đáng tội chết.
Đến cả tên Thịnh Đông Quang khống chế sau lưng anh ta còn chịu được, thì chắc chắn cũng sẽ chịu được anh.
Hơn nữa Thịnh Đông Quang đã không còn nữa, anh ta cần người tiếp nhận công việc của Thịnh Đông Quang, mà dựa vào năng lực thì anh mạnh hơn Thịnh Đông Quang gấp trăm lần.”
“Cho nên, chuyện ngày mai Thịnh Đông Quang sẽ chết, Thẩm Diên Dũng cũng biết rồi?” Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn Tô Khánh Nam.
“Biết, cách xử lý là do anh ta nói cho anh biết, không cần chúng ta ra tay, tự động sẽ có người muốn lấy mạng Thịnh Đông Quang, Thịnh Đông Quang trước đây phạm quá nhiều tội, tích quá nhiều nghiệp, người muốn giết ông ta nhiều vô số.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
“Thẩm Diên Dũng hôm nay muốn Thịnh Đông Quang chết, chờ khi anh ta vị trí vững chắc, người tiếp theo sẽ là anh, anh có phải có vấn đề thần kinh không mà còn ở bên cạnh anh ta làm việc?” Bạch Nguyệt nhíu mày ngạc nhiên.
“Tiểu Nguyệt.” Tô Khánh Nam nở nụ cười tươi, như rất vui mừng: “Em như vậy là đang quan tâm anh sao?”
Bạch Nguyệt dừng chút rồi nói: “Tôi không muốn gạt anh, tôi đã từng yêu anh, hận anh, tội nghiệp anh, và cũng từng chán ghét anh, anh đã từng muốn tôi chết, tôi cũng từng muốn anh chết, anh đã từng cứu tôi, tôi cũng từng cứu anh, chúng ta sống cùng nhau ba năm, trong ba năm đó không hề có tình cảm, Đến nay, trong lòng tôi chỉ có Cố Lăng Kiệt, cho dù là quan tâm anh thì cũng không thay đổi không được gì, cho nên nếu như anh vẫn còn nuôi hy vọng ở tôi thì tôi khuyên anh nên dẹp bỏ ngay đi.”
Tô Khánh Nam bất đắc dĩ thở dài: “Anh thật ngưỡng mộ tên đó, cho dù anh có thả Chu Hân Ly ra thì cũng không thay đổi được tình cảm của hai người, Tiểu Nguyệt, anh bỏ cuộc, rồi sau này anh sẽ tìm được một cô gái tốt khác, anh sẽ yêu cô ta thật nhiều, sẽ chiều chuộng cô ấy, sẽ cho cô ấy cái mà anh chưa bao giờ cho em nhưng giờ lại muốn cho em tất cả.”
“Cho nên anh phải sống tốt, anh ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng, cho dù có quyền thế, cũng không an toàn gì, mưu kế của Thẩm Diên Dũng cao hơn tôi nhiều.”
“Nhưng anh ta có điểm yếu, Lưu San, em quên rồi sao?” Tô Khánh Nam nhắc nhở nói.
Nghe xong Bạch Nguyệt khá căng thẳng trong lòng, phiền não nói: “Cho nên anh định lấy Lưu San làm bia đỡ đạn, muốn làm tổng thống sao? Tô Khánh Nam, Lưu San là bạn tốt nhất của tôi, cũng là người tôi mắc nợ, nếu như anh muốn làm gì cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, cho dù tôi phải dùng mạng mình mà đổi lấy mạng cô ấy.”
Tô Khánh Nam vuốt nhẹ đầu Bạch Nguyệt, ngón tay anh sờ vào da đầu cô như đang rất tiếc nuối.
Toàn thân Bạch Nguyệt cứng đơ, cô nhìn anh đề phòng.
“Được, anh sẽ nghe lời em, rời khỏi Thẩm Diên Dũng, và anh cũng sẽ rời khỏi nước A, tìm một chỗ mới bắt đầu lại từ đầu, sau này sẽ không trở về nữa, và vì không muốn vợ tương lại của anh buồn thì anh cũng sẽ không liên lạc với em nữa, Tiểu Nguyệt, từ hôm nay trở đi, coi như chúng ta rút lui khỏi giang hồ rồi, có thể ôm một cái không?” Tô Khánh Nam nhẹ nhàng nói, khóe miệng cười nhẹ, nước mắt, từ khóe mắt trái lăn dài xuống.
Trong lòng cô cũng có chút buồn.
Trong cuộc đời mỗi người, sẽ còn gặp bao nhiêu khách qua đường.
Bạn ở chung ký túc xá thời đại học, người hợp gu hợp tính trong chuyến hành trình nào đó, người từng một thời là tri kỷ, là thân nhất, nhưng những người này rồi cũng sẽ biến mất, già-bệnh-chết không ai biết trước được, rồi sẽ trở thành ký ức của quá khứ.
Có thể vĩnh viễn vĩnh viễn cùng nhau đi chung hết con đường thì cũng chỉ có người bạn đời của mình, ba mẹ mình và con cái của mình.
Nhưng bây giờ, cô không còn cha mẹ, vậy bạn đời và con cái của cô lại đang ở đâu?
Cô không dễ dàng trao tình cảm cho ai, vì cô sợ sau khi trao rồi sẽ mất, nói cho cùng thì là cô sợ đánh mất, cho nên người hiện diện trong lòng cô không nhiều.
Tô Khánh Nam đã từng ngự trị trong lòng cô, nhưng nay, Tô Khánh Nam chuẩn bị bắt đầu đơn thân bước vào một hành trình mới, mà cô thì vào ngay lúc này lại cảm thấy bản thân cô rất cô đơn.
Cô ôm lấy anh, căn dặn anh: “Đến khi gặp cô ấy, nhớ phải toàn tâm toàn ý với cô ấy, đừng phụ lòng người ta.”
Tô Khánh Nam cũng xoay qua ôm lấy Bạch Nguyệt, nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi từ khóe mắt trái của anh: “Tiểu Nguyệt, anh nợ em một câu nói: xin lỗi, và anh yêu em.”
Truyện convert hay : Hạn Lượng Hôn Sủng: Báo Cáo Quân Trường, Ta Có