CHƯƠNG 673: CẢNH TƯỢNG ĐẸP ĐẾN NỖI KHÔNG DÁM NHÌN
Lưu San ôm vai của anh, bá đạo nói: “Đừng hiểu lầm, em không ý kiến không phải là em không để ý anh, mà là vì em tin anh, hiểu không, chính điểm này của anh mà em cho cao điểm nhất.”
Thẩm Diên Dũng lại thở dài, vươn người ẵm cô lên rồi đặt cô lên giường, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm vào cô: “Là vì anh sợ em chạy quá rồi.”
Lưu San khẽ cười: “Không phải đã trở về rồi sao?”
“Ừ.” Thẩm Diên Dũng nhìn môi cô rồi từ từ đặt lên đó nụ hôn.
Cộc cộc cộc. Có tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Diên Dũng nhăn mặt, nhìn về phía cửa lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”
Hoa Tiên không đi vào, đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Diên Dũng, Hình Thiên và Hoa Nhi đang ở dưới lầu rồi, mười phút sau chuẩn bị ăn cơm.”
“Biết rồi, lúc nữa anh sẽ xuống.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng đáp lại.
“Em phải giả dạng thành trợ lý của anh, không thì Hình Thiên sẽ nghi ngờ, nhanh lên.” Lưu San từ trên giường bật dậy, không để cơ hội cho Thẩm Diên Dũng ý kiến.
Anh gần đây khá bận, nên cũng bỏ bê chuyện đó, anh cũng từ từ ngồi dậy, trở về phòng mình, chỉnh lại đầu tóc, trang phục rồi từ trong phòng bước ra.
Hình Thiên và Hoa Nhi đã đang đợi ở dưới lầu, Hoa Nhi nắm lấy tay Hoa Tiên, lên tiếng nói trước mặt Hình Thiên đích: “Chị, anh ấy đến rồi, chị không được bắt nạt anh ấy đâu nha, không thì bạn trai em sẽ sợ quá chạy mất dép đó.”
Hoa Tiên dịu dàng cười: “Sao chị lại bắt nạt cậu ta được, tiếp đãi còn không kịp nữa kia, em đó, không khác gì ngựa hoang, không ai trị được em, để cho cậu ta trị em cũng tốt.”
“Làm gì có, người ta ngoan lắm mà, chị, chị nói xấu em thôi.” Hoa Nhi chu chu môi ra vẻ làm nũng.
Hoa Tiên nhìn Hình Thiên, trước đây cảm thấy anh rất giống với Cố Lăng Kiệt, nhưng bây giờ ở cự ly gần nhìn lại, quả thật là không khác một chút nào, tạo hóa thật đúng là thần kỳ: “Nếu như không biết thì cứ tưởng cậu là anh em sinh đôi của Cố Lăng Kiệt, đáng tiếc là anh ta đã mất rồi, nếu không thì chắc đến cả mẹ của Cố Lăng Kiệt cũng sẽ không phân biệt được.”
“Theo lý thì tôi và Cố Lăng Kiệt cũng có thể xem như là họ hàng, nhưng mà không dám trèo cao, dù sao thì họ hàng cũng cách xa lắm.” Hình Thiên hạ giọng nói.
“Sao lại là không dám trèo cao, cậu là bộ trưởng bộ ngoại giao mà, còn nắm giữ công tác tình báo của nước chúng ta, Cố Lăng Kiệt là thủ trưởng quân khu đặc chủng, là tướng quân, nhưng sắp xếp theo tính chất công việc thì hai người ngang như nhau, không thể nói ai cao hơn ai được.” Hoa Tiên khích lệ nói.
Hình Thiên cười cười: “Rất tiếc là không có dịp giao lưu cùng anh ấy.”
“Không có cơ hội cùng ai giao lưu?” Thẩm Diên Dũng, từ trên lầu bước xuống lên tiếng hỏi xen vào.
Lưu San mặc bộ trang phục giản dị đi theo sau Thẩm Diên Dũng, gương mặt không trang điểm mấy, lại đeo thêm cặp kính khung đen, nhìn rất khiêm tốn bình thường, nhìn thoáng qua người không biết sẽ nghĩ rằng cô là cô trợ lý thông thường.
Hình Thiên nhìn về phía Thẩm Diên Dũng: “Giao lưu vài câu xã giao thôi.”
“Ừ, ngày mai cậu đi nước B phải không?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Hình Thiên còn chưa kịp lên tiếng, Hoa Tiên đã chen vào nói: “Anh đó, đừng thấy Hình Thiên đến là nói chuyện công việc, sắp đến giờ cơm rồi, để khách đói không hay.”
Cô thuận tay kéo lấy tay Thẩm Diên Dũng, ánh mắt liếc nhìn về phía Lưu San.
Lưu San nhìn Hình Thiên, rồi lại nhìn Hoa Nhi, rồi cô suy nghĩ gì đó, chứ không để ý đến Hoa Tiên và Thẩm Diên Dũng.
Cô không ngờ là Hình Thiên và em gái của Hoa Tiên lại có quan hệ như vậy, vốn dĩ ban đầu còn định ghép đôi anh ta và Bạch Nguyệt, giờ có vẻ như không cần thiết nữa.
“Không sao, tôi đã ăn rồi.” Hình Thiên lên tiếng nói.
Hoa Nhi hơi sửng sốt: “Anh đã ăn cơm rồi sao?”
“Anh ăn ở bên ngoài, ăn xong mới về.” Hình Thiên bình thản lên tiếng trả lời.
“Anh ăn sớm vậy?” Hoa Nhi ngạc nhiên và có chút giận hờn.
“Không sao, ăn rồi cũng có thể ăn nữa mà, coi như ăn khuya, tại chị hẹn trễ quá, xin lỗi nha.” Hoa Tiên lên tiếng xen vào, chủ động nhận sai, để cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn mà lại ngượng ngùng.
Lưu San học được rồi, đây chính là kỷ xảo giao tiếp, nói sao mà khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Hình Thiên cũng không từ chối nữa: “Vậy thì làm phiền tổng thống và cô chủ rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Hoa Tiên nở nụ cười nhìn sang phía Nam Cung Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, cho bếp chuẩn bị dọn cơm.”
Theo phản ứng Hình Thiên cũng nhìn về phíaNam Cung Nguyệt, mắt anh khẽ trầm lại
Nam Cung nguyệt cung kính cúi chào rồi đi về hướng phòng bếp.
Hình Thiên lại nhìn về phía Lưu San.
Cũng vừa lúc Lưu San đang nhìn anh, thấy anh nhìn mình liền vội vàng tránh né.
“Sao vậy? Mặt tôi có vấn đề gì sao?” Hình Thiên cảm nhận được hành động vừa rồi của cô có chút kỳ lạ, nên vừa cười vừa hỏi.
Tất cả mọi người nhìn về phía Lưu San, bao gồm cả Thẩm Diên Dũng.
“À… hình ảnh đẹp quá, nên không dám nhìn.” Lưu San giải thích nói.
Hình Thiên lộ ra nụ cười, nụ cười rất tươi, vốn dĩ khuôn mặt đã rất đẹp, giờ thêm nụ cười lại càng thêm mê người hơn: “Cô rất biết nói chuyện.”
Lưu San cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Diên Dũng, bất chợt cô lạnh sống lưng: “Đừng khen tôi nữa, anh mà khen tiếp thì chết tôi đó.”
Hình Thiên càng cười tươi hơn: “Vì sao?”
Cô không thể nói là Thẩm Diên Dũng sẽ ghen, nên tùy tiện nói: “Anh cười chói quá sẽ làm mù mắt tôi.”
“Phụt.” Hình Thiên cười đến thiếu điều phun ra.
Anh biết, Lưu San và Bạch Nguyệt là đôi bạn rất rất tốt của nhau.
Nhưng tính cách của hai người thì lại khác nhau, khó mà tưởng tượng được họ có thể là bạn thân của nhau như vậy được.
Săc mặt của Hoa Tiên có chút khó chịu.
Cô muốn học cách nói chuyện hài hước của Lưu San, khi Lưu San nói chuyện hài thì không ai cười, nhưng khi cô nói nghiêm túc thì những người đàn ông đó lại không nhịn được cười.
Người có sắc mặt không tốt còn có Thẩm Diên Dũng: “Ăn cơm trước đi.”
Anh lên tiếng và đồng thời hất tay khỏi tay Hoa Tiên, lạnh lùng đi trước.
Lưu San thấy sắc mặt của Thẩm Diên Dũng không tốt, thầm nghĩ tiêu rồi.
Sau khi ngồi vào bàn, Thẩm Diên Dũng cầm tay lấy tay cô bóp mạnh.
Lưu San bị đau rút tay mình về, anh lại giật lại, sắc mặt có chút tinh quái, rồi nhìn Hình Thiên lên tiếng hỏi: “Tôi nghe Hoa Tiên nói anh và Hoa Nhi đang hẹn hò sao?”
“Anh rể, không phải hẹn hò, chỉ là đang tìm hiểu.” Hoa Nhi thẹn thùng đính chính.
“Tìm hiểu cũng tốt mà, không chừng sẽ hợp, Hoa Nhi nhà ta là mỹ nhân đẹp nhất nước M mà.” Thẩm Diên Dũng tác hợp nói.
Mỹ nhân đẹp nhất?
Lưu San liếc liếc nhìn Hoa Nhi.
Cô cảm nhận Bạch Nguyệt đẹp hơn cô ta nhiều, không chỉ nhan sắc, mà còn cả khí chất, Bạch Nguyệt tuyệt đối chiến thắng áp đảo cô công chúa bé nhỏ này.
“Đâu có, mỹ nhân đẹp nhất là chị của em chứ?” Hoa Nhi tinh nghịch thè lưỡi nói.
Lưu San rất bình tĩnh.
Cô cảm thấy ông trời rất công bằng với mọi người, cho người ta cái này nhiều một chút, nhưng đồng thời cũng sẽ lấy đi chỗ kia bớt một chút.
Hoa Tiên đẹp thật, nhưng cô có bệnh
Cô thà bình thường thôi, nhưng đổi lại được sức khỏe bình thường, có thể ăn tất cả các món, hơn nữa, cô thấy mình còn sướng hơn người bình thường, nghĩ như vậy nên trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn.
“Lưu San, cô cảm thấy sao?” Hoa Nhi cố ý hỏi Lưu San.
“Cô đẹp nên cô quyết định.” Lưu San trả lời cho có lệ.
“Chẳng lẽ cô không thấy chị tôi đẹp sao?” Hoa Nhi cố tình hỏi tiếp.
Lưu San tra lời qua loa: “Đều đẹp, đã nói tự quyết định.”
Hoa Nhi: “…”
Cô cảm thấy lời tấn công của cô không khác gì bông gòn bung ra, không hề có chút sát thương nào, ngược lại còn ngượng ngùng không biết tiếp lời như thế nào.
Truyện convert hay : Y Võ Thấu Thị Chí Tôn