CHƯƠNG 677: KÝ ỨC TỐT ĐẸP, CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP
"Chuyện gì?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Ngày mai chúng ta đi, chuyện xin cho người của em ra nước ngoài thế nào rồi?"
"À, em đã xin rồi, ngày mai trước khi đi, em sẽ nói với Lâm Tiến, đến lúc đó qua, người của anh ta ở đó sẽ thu xếp, không có vấn đề gì đâu." Bạch Nguyệt nói.
"Anh cần ảnh của bọn họ để cho các chuyên gia hóa trang chuẩn bị khuôn mẫu của mặt trước. Em có thể gửi ảnh của bọn họ cho anh không?"
"Đương nhiên rồi, lát nữa em sẽ gửi ảnh tới điện thoại của anh."
"Còn nữa, sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi, tranh thủ người đóng giả anh ở đằng trước. Chỉ cần người đóng giả anh còn ở đó, bọn họ sẽ thả lỏng cảnh giác. Cho nên, tối hôm nay sau khi cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát, nửa đêm sẽ phải rời đi. Để hóa trang đặc biệt cho một người cần phải sáu tiếng. Ban ngày, em cố nghỉ ngơi thêm đi." Hình Thiên dịu dàng nói.
"Anh cũng vậy."
Hình Thiên khẽ cười: “Trong thời gian bọn anh làm nhiệm vụ, bình thường mấy ngày không ngủ cũng không sao, em không cần phải lo lắng cho anh. Được rồi, bên anh còn có chuyện, anh đi làm việc trước đây, buổi tối gặp."
Bạch Nguyệt nhớ Cố Lăng Kiệt từng nói với cô, anh từng làm nhiệm vụ mười lăm ngày không có ngủ lại lập tức mềm lòng: “Buổi tối gặp."
Cô xin tài liệu và ảnh chụp của hai nhân viên đi tới nước B rồi gửi cho Hình Thiên.
Khi cô ra khỏi cửa, Tống Tâm V ân đang bận rộn ở dưới tầng.
Bà nhìn thấy Bạch Nguyệt thì nhẹ nhàng nói: "Tiểu Nguyệt, con qua ăn sáng đi. Hôm nay con dậy sớm thế?"
"Hôm qua con ngủ rất sớm. Mẹ, hôm nay con muốn đi ra ngoài câu cá." Bạch Nguyệt nói.
"Được, lát nữa mẹ sẽ chuẩn bị giúp con. Cần lều vải, bàn tròn, còn có lò lửa nữa đúng không?" Tống Tâm Vân nói rõ.
"Mẹ, là như vậy, những chiến sĩ này trốn mãi ở bên ngoài, trời đông giá rét. Ngày mai lại là giao thừa, con tính sẽ lén tới nơi khác nên cho tất cả bọn họ nghỉ." Bạch Nguyệt thương lượng với Tống Tâm Vân.
"Sao? Ngày mai con đi đâu vậy? Có an toàn không?" Tống Tâm Vân không yên tâm hỏi.
"An toàn, con sẽ đi theo đường hầm. Bên trong đường hầm có mười tám lối rẽ, sẽ không có ai biết con đi đâu đâu. Mặt khác, con muốn cho các chiến sĩ, mỗi người sáu trăm triệu để về nhà ăn tết, cho nghỉ sáu ngày."
Tống Tâm Vân suy nghĩ thấy đi theo đường hầm chắc là an toàn: “Những chiến sĩ này cũng cực khổ rồi. Quyết định của con, mẹ đều ủng hộ hết. Nếu con không đủ tiền thì cứ hỏi mẹ."
"Con đủ mà, ông ngoại con cho con rất nhiều, sau khi công ty làm vài sự kiện lớn, kinh doanh đặc biệt tốt. Nhưng… ngày mai con không thể ở nhà ăn tết, mẹ, mẹ lại chỉ có một mình." Bạch Nguyệt có chút không yên lòng.
"Mẹ đâu có ở một mình. Mẹ có thể đi tới bệnh viện ăn tết cùng Thư Lam. Thư Lam cũng chỉ có một mình, mẹ qua với cô ấy, buổi tối sẽ ở trong bệnh viện. Con cứ yên tâm làm chuyện của mình đi, con phải tin tưởng, mẹ là hậu thuẫn kiên cường vững chắc của con." Tống Tâm Vân vừa cười vừa nói.
Bạch Nguyệt hơi áy náy với Tống Tâm Vân, dù sao một bà già như bà lại phải ở nhà ăn tết một mình, rất vắng vẻ.
Đáng tiếc, cô phải đi giúp Hình Thiên, chuyện do cô gây lên, lại cần phải do cô tới giải quyết.
"Sang năm, chờ tất cả chuyện giải quyết xong, chúng ta đón tiểu Bảo và tiểu Diễn về, thêm đứa trẻ trong bụng con cùng với Cố Lăng Kiệt, chúng ta sẽ có một cái tết thật náo nhiệt." Bạch Nguyệt hứa hẹn, đồng thời cũng chờ mong.
Tống Tâm Vân mỉm cười gật đầu: “Vậy hôm nay có nên mời những chiến sĩ này cùng ăn một bữa cơm, cũng xem như là giao thừa sớm của chúng ta không?"
"Ý kiến này không tệ." Bạch Nguyệt nhớ tới trước kia khi có Cố Lăng Kiệt ở bên cạnh, có một lần cô và Cố Lăng Kiệt đã đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của chiến sĩ, bầu không khí đó rất tuyệt, cho đến nay vẫn có thể khiến lòng cô thấy ấm áp. "Buổi tối đi, con đi câu cá, chịu trách nhiệm làm bữa tiệc cá."
"Mẹ đi mua thức ăn khác, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút. Có nên mời cả Lâm Tiến tới không?" Tống Tâm Vân hỏi.
"Cũng được, chỉ có điều phải xem anh ta có thời gian không đã. Dù sao, gần đây đất nước xảy ra quá nhiều chuyện."
"Đúng, đúng, đúng, được rồi, vậy nói xong rồi, con ăn sáng đi, mẹ đi dựng lều câu cá cho con." Tống Tâm Vân hài lòng nói.
*
Ăn sáng xong, Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Lâm Tiến trước: “Lâm Tiến, tối hôm nay anh có rảnh không. Tới nhà của tôi ăn cơm."
"A, tối hôm nay thì sợ rằng không được rồi. Tôi phải ăn cơm với các binh sĩ." Lâm Tiến áy náy nói.
Bạch Nguyệt hiểu, thời gian cô gọi không khéo, chủ yếu là cô mới vừa quyết định.
"Ừ, được, bây giờ anh có tiện nói chuyện điện thoại không?" Bạch Nguyệt cẩn thận hỏi.
"Có thể, tôi ở trong văn phòng quân khu, chỉ có một mình mình, điện thoại cũng đã làm chống theo dõi, rất an toàn." Lâm Tiến đoán chắc Bạch Nguyệt muốn nói ra suy nghĩ của mình:
"Ngày mai tôi đóng giả nhân viên của tôi đi tới nước B đàm phán, ở sân bay phải có người của anh." Bạch Nguyệt cẩn thận hỏi.
"Có, tôi có thể thu xếp."
"Ừ, vậy là tốt rồi."
"Bà chủ phải cực khổ rồi." Lâm Tiến thật lòng nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười, vì được ở cùng với Cố Lăng Kiệt, vất vả gì cũng đáng.
Sau khi cô cúp máy lại gọi điện thoại qua cho Hình Thiên.
Hình Thiên đang làm việc trong Bộ ngoại giao nên cúp máy.
Anh đi tới chỗ vườn hoa không người mới gọi điện thoại lại cho Bạch Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, sao vậy?"
"Lăng Kiệt, tối hôm nay anh đừng tới đây, tối nay em muốn mở tiệc chiêu đãi các chiến sĩ ám vệ." Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên cười: “Anh muốn uống canh cá em nấu, còn cả ăn cá Phi lê nữa. Em phải để phần cho anh một ít đấy."
"Ơ, vậy được rồi. Sau khi anh tới thì gọi điện thoại cho em, em cúp trước đây." Bạch Nguyệt không đợi Hình Thiên nói đã cúp máy.
Anh còn muốn nói chuyện với cô nhiều hơn nên có chút không thỏa mãn. Trong lúc bận rộn, có thể nhận được điện thoại của cô, tâm trạng cũng có thể được thả lỏng vài phần.
"Hình Thiên." Phía sau vang lên giọng nói của Hình Thương giọng nói vang lên.
Hình Thiên quay đầu.
"Cậu đang gọi điện thoại cho ai thế, đưa điện thoại cho tôi." Hình Thương dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Ánh mắt sắc bén của Hình Thiên tối lại, đưa điện thoại cho Hình Thương.
Hình Thương kiểm tra màn hình điện thoại, nhìn cuộc gọi gần nhất là Hoa Nhi.
Hình Thiên đã xử lý tín hiệu, Bạch Nguyệt gọi điện thoại tới đều sẽ hiện ra của Hoa Nhi.
Cho dù bây giờ Hình Thương gọi điện thoại đi, đối phương cũng sẽ là Hoa Nhi nghe.
Hình Thương trả điện thoại lại cho Hình Thiên, không lạnh không nhạt hỏi: "Cậu sẽ không đùa thành thật với Hoa Nhi chứ? Cậu đừng quên Thu Đình đã cho cậu những gì."
"Vậy là ông muốn tôi liên hệ với Hoa Nhi hay không vậy? Cô ấy hẹn tôi năm sau đi gặp mặt bố mẹ của cô ấy, ông nói có nên đi hay không?" Hình Thiên bực bội hỏi.
"Cậu có thái độ gì vậy? Cánh cứng nên không biết tôn trọng người trên nữa à?" Hình Thương lạnh lùng nói.
Hình Thiên mím môi, rũ mắt nhìn Hình Thương.
Hình Thương cũng sợ ép Hình Thiên nóng nảy nên giọng điệu đã tốt hơn rất nhiều, nói: "Tôi hi vọng cậu hiểu rõ, bây giờ cậu chỉ đang lợi dụng Hoa Nhi, chờ ổn định vị trí của cậu, cuối cùng cậu vẫn phải kết hôn với Thu Đình, đừng có quá nhiều tình cảm với Hoa Nhi, bằng không sau này cũng chỉ có cậu cảm thấy đau khổ thôi."
Truyện convert hay : Y Võ Binh Vương Hỗn Nông Thôn