CHƯƠNG 682: CỐ LĂNG KIỆT VẪN LUÔN BẢO VỆ CÔ
Sáu mươi lăm người chiến sĩ đứng thành năm hàng ngay ngắn, một hàng 12 người, còn 4 người là đội trưởng của bọn họ, đứng bên cạnh đội ngũ.
Đầu tiên Trương Tinh Vũ hướng về phía Bạch Nguyệt chào, nghiêm túc cung kính mà rất tràn đầy năng lượng báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, sáu mươi tám người ám vệ có mặt sáu mươi lăm người, còn ba người giữ vững ở cương vị công tác, xin chỉ thị."
Bạch Nguyệt nhìn gương mặt của bọn họ, vành mắt bỗng đỏ. Nếu bây giờ Cố Lăng Kiệt ở đây thì tốt rồi, trong lòng cô, sẽ không có tiếc nuối.
Cô rất nhớ Cố Lăng Kiệt.
"Ngồi đi, không cần gò bó, cảm ơn mọi người, cho tới nay vẫn luôn bảo vệ tôi, mọi người cực khổ rồi." Bạch Nguyệt cảm động nói.
"Không khổ cực, vì dân phục vụ."
Nghe được câu này, Bạch Nguyệt cười, dịu dàng nói: “Ngồi đi."
Trương Tinh Vũ nói một tiếng: “Ngồi."
Đội trưởng của hàng thứ nhất nói một tiếng ngồi, dẫn theo mười hai chiến sĩ dưới tay ngồi ở bàn thứ nhất, không có ai nhưng cũng ưỡn ngực, bàn tay chỉnh tề đặt lên đầu gối.
Hàng thứ nhất ngồi xong, đội trưởng hàng thứ hai mới kêu ngồi, các chiến sĩ lại nghiêm chỉnh ngồi xuống như đang huấn luyện, đều đâu vào đấy.
Bạch Nguyệt rất muốn nói, không cần vậy đâu, mọi người có thể thả lỏng, giống như đang ở nhà đi.
Nhưng mà, suy nghĩ một chút, những người này, đều là quân nhân. Trên người bọn họ có nhiệt huyết, có phẩm đức, có ước mơ, bọn họ vẫn là tinh anh trong tinh anh, luôn duy trì trạng thái tuỳ thời chiến đấu của quân nhân, chính là yêu cầu của bọn họ đố với chính mình, cũng là tự mình nhận định.
Chờ tất cả chiến sĩ đều ngồi xuống, Tống Tâm Vân vẫn đang làm món thịt heo chiên xù kiểu Nhật, cô muốn nói mấy câu.
Bọn họ vô cùng yên lặng, âm thanh phát ra do một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được, thế nên cô nói chuyện không cần micro, cũng không cần tốn sức.
"Đầu tiên, mọi người đã rất khổ cực rồi, đi theo tôi hơn một tháng qua, mỗi ngày đều trong trạng thái làm nhiệm vụ, thời tiết lạnh cóng, không được ngon giấc, càng không được ăn ngon.
Tôi thấy đôi môi của một vài chiến sĩ đã nứt nẻ, cũng nhìn thấy da mặt của rất nhiều chiến sĩ đã khô đi, lúc nãy còn thấy da mặt của một vài chiến sĩ cũng bị nứt rồi.
Thật sự rất cảm ơn mọi người." Bạch Nguyệt thật lòng thành ý khom lưng, khom được tầm một phút.
Trương Tinh Vũ dẫn đầu vỗ tay, như một tiếng sấm vang giữa các chiến sĩ, tự phát đồng thanh nói: “Chúng tôi không cực khổ, bảo vệ bà chủ, bảo vệ quốc gia, bất kể mồ hôi hay đổ máu. Thề chết hoàn thành nhiệm vụ!"
Bạch Nguyệt càng cảm động, đỏ mắt nhìn về phía bọn họ: “Mọi người, đều là tinh anh trong tinh anh, là niềm tự hào của quốc gia, cũng là niềm tự hào của tôi. Từ ngày mai, mọi người về nhà ăn Tết, nếu sang năm có ai không muốn tới, cũng không sao, tôi sẽ hết lòng sắp xếp công việc cho mọi người."
"Chúng tôi thề chết hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ bà chủ, bảo vệ quốc gia." Các chiến sĩ đồng thanh nói.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người." Bạch Nguyệt cũng nghẹn ngào, không muốn khóc, thế nhưng, hết lần này đến lần khác nước mắt lại chảy xuống.
Nhiệm vụ của bọn họ, chính là bảo vệ cô, mà nhiệm vụ này, là Cố Lăng Kiệt đã hạ mệnh lệnh trước khi xảy ra chuyện.
Cô rất nhớ, rất nhớ Cố Lăng Kiệt, cũng cảm ơn bọn họ, thật sự vẫn luôn bảo vệ anh.
Cô quá kích động, xoay người lại, đưa lưng về phía các chiến sĩ.
Trương Tinh Vũ đưa khăn giấy tới: “Chúng tôi đều cam tâm tình nguyện ở lại, bà chủ làm tất cả, chiến đấu chống tham nhũng, chiến đấu chống lại thế lực ác độc, chiến đấu chống lại kẻ thù, tất cả chúng tôi đều thấy được. Các chiến sĩ đi theo bà chủ, cũng là mơ ước của bọn họ."
Trương Tinh Vũ thật sự rất biết nói chuyện.
Bạch Nguyệt vốn áy náy, nghe anh ta nói vậy, không chỉ được an ủi, cũng cảm thấy, không nên quá kích động vào giờ phút này.
Cô khóc, cô kích động, sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí vốn nên vui mừng này.
Cô điều chỉnh tâm trạng, xoay người đối mặt với các chiến sĩ, nở nụ cười: “Mọi người ăn cơm đi, chủ yếu do mẹ tôi làm, tôi làm rất ít, hi vọng mọi người thích."
Bạch Nguyệt nói xong, nhìn các chiến sĩ vẫn ngồi một cách nơm nớp lo sợ, không hề động đậy, nhìn về phía Trương Tinh Vũ.
Trương Tinh Vũ cũng cảm thấy lúc này mà bầu không khí như đang ở trong quân cũng thật quỷ dị, ra lệnh: “Giải tán. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của mọi người, có thể nói thoải mái. Lát nữa bà chủ chuẩn bị rượu, đội năm, tối nay mấy người còn phải trực gác, không nên uống. Những người khác có thể uống một ít, dù sao ngày mai còn phải lên đường về nhà."
"Lãnh đạo, chúng tôi vẫn chưa mua vé tàu, bây giờ mua còn kịp không?" Có chiến sĩ hỏi.
"Tôi chuẩn bị bảy chiếc máy bay, ngày mai có thể đưa toàn bộ mọi người về nhà." Trương Tinh Vũ xác định nói.
"Chúng tôi đi rồi, vậy bà chủ thì thế nào?" Cũng có chiến sĩ lo lắng hỏi.
Ngay lúc đó, Bạch Nguyệt cảm thấy rất ấm áp.
"Yên tâm, bà chủ sẽ không gặp nguy hiểm, tà không thể thắng chính, đã sắp xếp xong xuôi rồi. Haha, lát nữa ngoại trừ đồ ăn ngon, thì còn có lẩu đó. Mọi người ăn nhiều một chút, để cho bà chủ thấy dáng vẻ trắng mập của chúng ta." Trương Tinh Vũ cười nói, bầu không khí lập tức tốt hơn.
"Cảm ơn bà chủ, thật ra thì, chúng tôi đi theo cô, mới là tốt." Có chiến sĩ nói.
"Tiểu đội trưởng theo tôi vào phòng bếp bưng thức ăn." Trương Tinh Vũ ra lệnh.
"Đúng vậy, bà chủ không biết đâu, bây giờ mấy ám vệ trong quân khu đều hâm mộ chúng tôi cực kì luôn."
"Bọn họ? Tại sao?" Bạch Nguyệt không hiểu, cô cảm thấy các chiến sĩ đi theo cô quá khổ cực.
"Chúng tôi chia làm năm đội ngũ, hai đội trực một ngày, tương đương với chúng tôi nghỉ một ngày, làm một ngày. Từ trước tới nay trong quân khu không hề có chuyện này." Chiến sĩ trả lời.
Trương Tinh Vũ nghe được, bưng thức ăn đi ra nói: “Không phải tôi đã sắp xếp cho các cậu buổi sáng thao luyện bốn tiếng sao? Chẳng lẽ các cậu lười biếng rồi?"
"Tất nhiên là không, buổi sáng chúng tôi chỉ thao luyện có bốn tiếng, nhưng thời gian nghỉ ngơi vẫn rất lâu mà." Chiến sĩ thỏa mãn nói.
"Làm tốt, bà chủ sẽ không bạc đãi chúng ta. Có chuyện còn chưa nói cho các cậu, bà chủ đã thông qua ngân hàng Thuỵ Sĩ chuyển cho chúng ta mỗi người sáu trăm triệu để ăn Tết đó. Ngày mai các cậu có thể nhận được, nếu không nhận được thì nhớ gọi điện thoại cho tôi." Trương Tinh Vũ nói.
"A!" Đám người nhất thời sôi trào, có một vài người tự phát nói: “Bà chủ vạn tuế, bà chủ vạn tuế."
Có một chiến sĩ ngay thẳng nói: “Lúc trước tôi cứ nghĩ, may là không về quê ăn Tết, nếu không một đồng cũng không mang về thì làm sao nói với người nhà đây chứ. Bây giờ tôi có sáu trăm triệu, có thể lập tức xây nhà lầu, còn có thể nuôi rất nhiều heo."
"Sao lại một đồng cũng không có? Lúc trước thủ trưởng Cố cho chúng ta cũng không ít." Trương Tinh Vũ nghe xong, đi ra nói.
Chiến sĩ ngay thẳng kia gãi đầu một cái: “Trước đây tôi cũng gửi tiền về nhà. Ở chỗ bà chủ có ăn có ở, tôi không cầm tiền bên mình.”
"Vậy lần này anh về ăn Tết cho tốt, cùng với vợ làm thêm mấy lần. Nói không chừng lần sau về nhà, vợ anh liền sinh cho anh một thằng cụ bụ bẫm." Có chiến sĩ trêu nói.
Bạch Nguyệt hơi nở nụ cười, có thể là lớn tuổi, lại quen nghe bọn họ nói chuyện cười, nếu như Cố Lăng Kiệt ở đây, anh sẽ nói gì?
Truyện convert hay : Bạo Manh Tiểu Phúc Tấn: Cửu Gia Đầu Quả Tim Sủng