CHƯƠNG 719: NÓI LỜI TẠM BIỆT VỚI SỰ SỐNG VÀ CÁI CHẾT
Thời gian này cô không khóc không làm loạn, vẻ mặt rất bình thản, yên tĩnh làm việc của cô, vớI dáng vẻ lúc bình thường của mình không có gì khác biệt.
Anh tưởng cô đã từ bỏ rồi.
Anh lập tức gọi điện thoại cho thủ hạ.
Các thủ hạ đều tắt máy.
“Trên hoang đảo phải mở máy mới có tín hiệu, nếu không mở máy thì sẽ không có tín hiệu.” Trương Tinh Vũ thức tỉnh anh.
“Lập tức chuẩn bị cho tôi tàu nhanh đến hoang đảo.” Hinh Thiên gấp gáp nói…
*
Tuy là tàu tự động, nhưng Bạch Nguyệt vẫn tăng thêm tốc độ, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Cô nằm trên giường nghỉ ngơi.
Thực ra cô không buồn ngủ chút nào.
Rất nhanh thôi cô sẽ chìm vào một giấc ngủ dài, vì vậy cũng không cần gấp gáp ngủ.
Nhưng, không ngủ thì biết làm gì?
Cho nên, cô vẫn tiếp tục ngủ vậy.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, đến nửa đêm, thuyền cập bến.
Bạch Nguyệt lấy một con dao nhỏ để vào trong túi áo, đi ra ngoài, gió biển tạt vào có chút lạnh.
Cô rụt rụt cổ.
“Phu nhân, cô đợi chút.” Binh sĩ nói, xác định đều an toàn mới để cô đi xuống.
Bạch Nguyệt đã về đến nơi thuộc về cô và Cố lăng Kiệt.
Trong phòng không có điều hòa, kéo rèm ra một cơn gió thổi vào mang theo hơi ẩm lành lạnh.
Nhưng khi về đến đây, trái tim cô dường như ấm áp lên, cũng yên bình thêm mấy phần, cô cong cong môi.
Cô mở cửa, binh sĩ đứng ở ngoài.
“Ở đây có mấy phòng, các cậu đi ngủ đi, đệm chăn có chút ẩm ướt, trước khi ngủ, làm nóng chăn điện trước, thảm điện đệm chăn đều ở trong ngăn kéo.” Bạch Nguyệt dặn dò.
Bạch Nguyệt lắc lắc đầu: “Tôi không đói, các cậu ăn trước đi, xin lỗi, để các cậu vất vả rồi.”
Bạch Nguyệt nói, gật đầu, đi vào trong phòng đóng cửa lại.
Cô đi một vòng căn phòng, lần trước đến an táng Cố Lăng Kiệt giả cô đã dọn sạch sẽ ngăn nặp đồ của Cố Lăng Kiệt rồi.
Cô đi đến cái giá lấy ra cái hộp, mở ra.
Bên trong là súng của Cố Lăng Kiệt, còn có vài viên đạn.
Cô lấy ra, để trên giường.
Bên trong còn có đồ mà Cố Lăng Kiệt từng dùng khăn mặt, kem đánh rang, bàn chải đánh răng, cái ly, cô không hề vứt đi, vì nghĩ có một ngày bọn họ vẫn sẽ trở lại đây.
Cuối cùng cũng về rồi, nhưng lại là về trong tình cảnh này.
Trong hộp còn có tai nghe, usb, còn có kẹo còn ăn đang dở, cái bát mà Cố Lăng Kiệt dùng gùi dừa làm, dùng tre làm đũa, từng thứ từng thứ hiện về trong cô.
Cô nhìn từng thứ từng thứ một, sau khi nhìn xong, liền đem tất cả mọi thứ đi đốt.
Cô không biết sau khi cô chết người khác sẽ làm gì với những thứ này, ít nhất đốt đi nói không chừng sau khi cô chết có thể tiếp tục giữ lại hoài niệm.
Đốt xong tất cả đã là một giờ sau.
Bên tai liền nghe thấy tiếng chuông.
Bạch Nguyệt nhíu mày, đứng dậy, nhìn bầu trời.
Trên trời có ánh đèn, đó là máy bay.
Trên biển có ánh sáng lờ mờ, có lẽ là ca nô.
Tàu càng đến gần, trên thuyền hình như là Hình Thiên.
Bạch Nguyệt nhanh chóng vào phòng.
“Ngăn cô ấy lại, ngăn cô ấy lại.” Hình Thiên hét lên.
Bạch Nguyệt vào phòng, nghĩ cũng không nghĩ, lấy súng ấn vào thái dương mình không do dự ấn.
Cạch một tiếng.
Bạch Nguyệt không ngờ là súng rỗng, cửa liền mở ra.
Cô nhìn về phía cửa.
Mấy binh sĩ xông vào.
“Đừng qua đây.” Bạch Nguyệt quát lên.
Các binh sĩ hoảng sợ, không dám tiến lên trước.
“Tiểu Nguyệt, đừng.” Hình Thiên kinh sợ chạy vào, ánh mắt đỏ rực, tóc bù xù, nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay cô.
Cô quả nhiên là định tự sát.
Anh không bình tĩnh được, không nghĩ đến việc Bạch Nguyệt chĩa súng vào anh.
Bạch nguyệt sao có thể nổ súng với anh cơ chứ, căn bản không thể ngăn cản cô, đặt súng lên chính đầu mình.
Hình Thiên lập tức dừng chân.
Anh mất bình tĩnh: “Sao em phải làm như vậy cơ chứ? Trong bụng em còn có đứa nhỏ, Tiểu Đình vẫn đang đợi em chăm sóc, Tống Tâm Vân đối với em không tốt sao? Anh đối với em không tốt sao? Lẽ nào em không một năm sau anh sẽ không tha cho Thẩm Diên Dũng sao?”
“Em không đủ sức để nghĩ nhiều đến về cuộc sống của người khác như vậy.” Bạch Nguyệt lui về phía sau: “Em đã tận lực làm những gì mà bản thân có thể làm rồi.”
“Việc em có thể làm chính là kết thúc sinh mệnh của mình sao? Em như vậy có xứng đáng với Cố Lăng Kiệt đã chết không? Mạng của em là cậu ta liều chết mấy lần cứu được.”
“Cho nên em phải trả cho anh ấy rồi, Hình Thiên, anh đừng ngăn em, anh ngăn không nổi em.”
“Em có tin là sau khi em chết anh sẽ vứt tro cốt em xuống biển không?” Hình Thiên gào lên.
“Đó là số mệnh của em.” Bạch Nguyệt rơi nước mắt, sau đó bóp cò.
Hình Thiên gấp gáp rống lên: “Cố Lăng Kiệt chưa chết, em chết rồi có tác dụng gì.”
“Cạch” một tiếng, lại là súng rỗng.
Bạch Nguyệt đơ ra, Hình Thiên cũng ngây dại.
Cô nhìn anh: “Anh nói gì, anh nói thật chứ, hay chỉ là lừa em?”
Anh muốn lừa cô.
Cố Lăng Kiệt không chết, nhưng cũng không khác chết là bao, anh lo co nếu biết sự thật sẽ chạy đến bên Cố Lăng Kiệt, đợi sau khi Cố Lăng Kiệt Chết cô cũng rẽ rời đi.
Chút ít cơ hội anh cũng không có.
Nhưng bây giờ xem ra, cho dù Cố Lăng Kiệt chết hay chưa chết anh cũng đều không có cơ hội cho dù anh và Cố Lăng Kiệt có gương mặt hoàn toàn giống nhau.
Nhưng anh, chỉ hy vọng cô có thể sống, giống như vẫn luôn hy vọng Cố Lăng Kiệt sống vậy.
“Thật, cậu ta chưa chết.”
“Anh lừa em.” Bạch Nguyệt không tin anh nữa, nhìn súng chuyển đạn, xác định lần nữa chắc chắn không phải là súng rỗng.
“Bây giờ anh đưa em đi gặp cậu ấy, nếu anh nói dối em, em muốn chết cũng chưa muộn, nếu em đã một lòng muốn chết thì anh có cố cứu em cũng không cứu nổi, không phải sao?” Hình Thiên lo lắng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào súng của cô.
Bạch Nguyệt hoài nghi nhìn anh: “Đạn xuyên qua đầu anh ấy, em tận mắt chứng kiến, sao anh ấy có thể chưa chết được cơ chứ, nếu không chết, tại sao anh ấy không đến tìm em?”
“Cậu ta luôn hôn mê bất tỉnh, khi anh đưa cậu ấy ra từ chỗ Lâm Tiến, cậu ấy vẫn chưa tỉnh, lúc nào cũng có mười mấy vị bác sĩ túc trực bên cậu ấy, mỗi ngày đều đến chăm sóc cho cậu ấy, em nếu không tin có thể mở tín hiệu lên, anh bảo bọn họ quay video trực tiếp với em.” HÌnh Thiên nói.
Bạch Nguyệt hơi tin, hoặc là, trong lòng cô hy vọng đây đây là sự thật: “Máy phát tín hiệu ở trên tầng thượng, mở ra là được.”
Thủ hạ của Hình Thiên lập tức đi mở.
Điện thoại Hình Thiên có tín hiệu, mở wifi, gọi video,
“Thủ trưởng ngài có gì muốn chỉ thị?” Đối phương còn đang ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe điện thoại.
“Câu đi đến phòng bệnh Cố Lăng Kiệt, tôi muốn xem tình hình của cậu ta.” Hình Thiên ra lệnh.
“Cậu ấy vẫn đang hôn mê.” Bác sĩ vừa đi vừa nói, không lâu sau đến phòng bệnh, trên màn hình chính là Cố Lăng Kiệt trên giường bệnh.
Truyện convert hay : Côn Bằng Cắn Nuốt Hệ Thống