CHƯƠNG 755: GẶP LẠI THƯỜNG NHƯ YÊN
Mẹ của Trương La Nguyệt đã trở về, Bạch Nguyệt lên tầng sắp xếp lại phòng, mẹ của Trương La Nguyệt chuẩn bị nấu ăn.
Cô sắp xếp phòng mất hơn nửa tiếng, xong mới xuống tầng.
"Bác sĩ Bạch, cảm ơn cháu. Cháu đợi cô một chút, cô nấu sắp xong rồi, ở lại ăn cơm đi." Mẹ của Trương La Nguyệt thấy Trương La Nguyệt ăn cơm, vui vẻ nói.
"Không cần nấu cơm đâu ạ. Chiều nay cháu có chuyện quan trọng phải làm. Cậu Trương ăn no xong ngủ một giấc thật ngon nha. Cuối tuần gặp lại." Bạch Nguyệt khẽ cười nói.
"Cuối tuần gặp." Trương La Nguyệt khách sáo nói.
Bạch Nguyệt gật đầu sau đó đi ra ngoài, cô trực tiếp lái xe đi tới gần viện nghiên cứu.
Cô bước vào quán cà phê, chọn món bò bít-tết, một cốc latte, rồi lại chọn thêm một chiếc bánh ngọt chocolate.
Cô xem qua một bài nghiên cứu, vị ngọt làm cho tâm trạng của người ta vui vẻ, cùng với âm nhạc nhẹ nhàng giúp mọi người buông lỏng cảnh giác.
Một bữa ăn có thể khiến mọi thứ biến thành hư vô. Cô tao nhã cắt miếng bò bít-tết, hưởng thụ hương vị tuyệt vời. Cô lơ đãng nhìn về phía cửa ra vào. Một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu bước vào. Anh ta rất cao.
Theo quan điểm thẩm mỹ của cô, anh ta rất đẹp trai, trên người mang theo khí chất cao quý. Đôi mắt sâu thẳm, coi trời bằng vung nhìn về phía cô, cảm giác có chút quen mắt. "Black." Bạch Nguyệt bất thốt lên.
Black đi tới phía cô, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì, gật đầu: "Bạch Nguyệt."
Bạch Nguyệt nghe anh ta gọi đúng tên cô, đúng là Black: "Thật trùng hợp. Không ngờ gặp anh ở đây. Anh cũng tới ăn cơm sao?"
"Đúng vậy." Black không nhiều lời, nói ngắn gọn.
"Nếu anh không chê thì ăn cùng tôi đi. Sau khi ăn xong, đúng lúc đưa tôi tới trung tâm nghiên cứu." Bạch Nguyệt khẽ cười nói.
"Vậy làm phiền rồi." Black ngồi xuống đối diện Bạch Nguyệt.
Black giơ tay: "Phục vụ." Phục vụ lập tức cầm menu tới đưa cho Black. Black chọn mấy món đơn giản rồi trả lại menu cho phục vụ.
"Tên của anh rất đặc biệt. Sao lại gọi là Black, nó có ý nghĩa gì đặc biệt à?"
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sắc, sâu thẳm giống như vũ trụ mênh mông. Cô có thể nhìn ra học thức của anh ta, thái độ, tính cách.
Từ nhỏ anh ta đã được học loại giáo dục cao, đã từng rất thành công, cũng đã từng chịu rất nhiều tổn thương. Ngoài ra, cô không thể nhìn ra anh ta đang muốn làm gì ở đây.
"Thế giới của tôi rất giống với cái tên này. Tất cả đều là vô cùng tăm tối." Black thương tâm nói.
"Mọi thứ sẽ tốt thôi. Nếu anh thay đổi tư duy một chút, có lẽ đó chính là một bầu trời quang đãng." Bạch Nguyệt cười an ủi.
Black hạ mắt xuống, không nói thêm gì nữa. Anh ta là một người đàn ông tương đối ít nói. Bạch Nguyệt nhìn vòng cổ trên cổ của anh ta: "Có một chuyện có thể rất đường đột nhưng nếu không hỏi, tôi nghĩ tôi sẽ mất ngủ một thời gian. Ảnh chụp trong dây chuyền của anh là ai?"
"Vợ tôi." Black trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt dừng một chút, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ. Cô liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Black.
Nếu cô là vợ của anh ta, với thái độ này của anh ta có vẻ không giống lắm, quá bình tĩnh.
"Vợ của anh, trông rất giống tôi?" Bạch Nguyệt hỏi.
Black nhìn về phía Bạch Nguyệt, rất nghiêm túc nhìn cô: " Em và cô ấy hoàn toàn không giống nhau."
"À." Bạch Nguyệt có chút xấu hổ, có lẽ là cô nhìn nhầm rồi. Cô khẽ cười nói: "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
"Ở một thế giới khác." Black trầm giọng nói. Bạch Nguyệt không thích loại cảm giác này của anh ta, rất giống như tối tăm, phiền muộn, cũng giống như đang cam chịu.
Nhiều bệnh nhân của cô giống như anh ta, nhưng cô vẫn cùng mọi người tích cực dưới ánh mặt trời. Bởi vì tâm trạng rất dễ bị ảnh hưởng.
"Xin lỗi." Bạch Nguyệt nói hai chữ này cũng không nói thêm gì nữa. Cô uống một ngụm cà phê, tiếp tục cắt bít-tết.
Ánh mắt của Black nhìn cô lưu luyến, dường như sợ một giây sau không còn nhìn thấy cô nữa. Không ai chú ý tới bàn tay của anh ta dưới gầm bàn đang nắm chặt. Điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên, cô nhìn tên người gọi tới là Alan, nở nụ cười, nhận điện thoại.
"Alo, Alan, sao lại gọi cho em lúc này?" Bạch Nguyệt vui vẻ hỏi.
"Nhớ em nên gọi điện." Alan cũng cười nói.
"Được nhớ đến, chỉ riêng điểm này cũng đủ để khiến tôi ngủ ngon."
"Vậy nhất định mỗi ngày tôi phải gọi điện, nói cho biết tôi rất nhớ em, để mỗi ngày em đều ngủ ngon."
"Được." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
Alan cũng cười: "Ngày mai tôi sẽ tới Mỹ. Mai có rảnh để đi gặp tôi không?"
"Đương nhiên. Ngày mai lúc nào đến, em sẽ tới đón. Có thể cho anh ở nhà em miễn phí." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
Tâm trạng của Alan rất vui: "Tôi sẽ để em ôm tất cả các chi phí, kể cả túi sách."
"em phải bán mạng để mua túi sách, chắc phải chữa cả trăm bệnh nhân mới được." Bạch Nguyệt nói đùa.
"Được rồi. Nếu không mua được tôi sẽ tự đi mua rồi nhét vào nhà em."
"Haha, được. Anh giàu có như vậy, dùng tiền của anh cũng không cảm thấy đau lòng chút nào."
Sắc mặt của Black đen xì giống như bầu trời đang bị phủ những đám mây đen đông nghịt, có thể mưa bất cứ lúc nào. Anh ta siết chặt tay khiến móng tay đâm vào da thịt, nhưng may là móng tay anh ta rất ngắn.
Bạch Nguyệt nói chuyện điện thoại với Alan xong, tắt máy rồi cất điện thoại vào túi xách.
"Bạn trai à?" Black hỏi kỳ quái.
"Còn hơn cả bạn trai. Bạn đời của tôi, dùng từ này mới chuẩn xác." Bạch Nguyệt giải thích. Sắc mặt Black càng kém, liền xoay người đi ra cửa.
Bạch Nguyệt nhìn bóng lưng lạnh lùng, người này đã tạo thành thói quen như vậy, rất kiêu ngạo, cũng không biết lễ phép.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô, cô tiếp tục ăn bò bít-tết. Một lúc sau phục vụ mang đồ ăn của anh ta lên.
Có cánh gà, đúng lúc cô muốn ăn. Cô xiên một miếng cánh gà, vừa gặm hết liền xấu hổ phát hiện Black đã quay lại. Anh ta ngồi đối diện với cô, không nói một lời nào.
"Thật xin lỗi. Tôi nghĩ anh đã đi rồi, nên đã ăn hết một cái cánh gà của anh. Anh ăn cái khác trước đi, tôi gọi bù cho anh một phần."
Bạch Nguyệt nói xong vẫy tay với phục vụ. Phục vụ đi tới. "Cho tôi thêm một phần cánh gà." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
"Được rồi, thưa cô. Cô chờ một chút." Phục vụ nói xong quay người đi lấy đồ. Bạch Nguyệt nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn bò bít-tết.
"Tôi nghe nói cô có thể thôi miên trí nhớ của người khác, khiến họ quên đi chuyện muốn quên." Black liếc cô hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Trên lý thuyết là như vậy nhưng có rất nhiều người không muốn quên. Hiện tại có bao nhiêu tổn thương cũng có nghĩa là bỏ qua bấy nhiêu vui vẻ. Một khi thôi miên, trí nhớ sẽ xuất hiện một chỗ trống."
"Đó là ai mà lại khiến cô muốn quên đi ký ức vậy?" Black hỏi, ánh mắt sáng rực nhìn cô. Dường như có một lớp thâm ý khác xen lẫn khiến người khác không phát hiện vẻ đau xót
Truyện convert hay : Lão Bà Của Ta Là Băng Sơn Nữ Tổng Tài