CHƯƠNG 769: CẢ ĐỜI KHÔNG QUA LẠI VỚI NHAU, KHÔNG CẦN NHƯ THẾ
Sau khi ăn xong, Bạch Nguyệt sắp xếp một căn phòng ở lầu một cho Cố Lăng Kiệt.
Tiểu Bạch được thả trong vườn hoa sau nhà.
"Cái đó, lúc đi có chút vội, không mang theo quần áo cho anh thay, anh có ai đưa quần áo tới giúp không?" Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt.
"Lát nữa sẽ có người đem tới cho tôi." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Vậy thì tốt, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi đến tiệm thú cưng mua ổ cho Tiểu Bạch.
"Để tôi đi với em." Alan mỉm cười nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Cũng tốt, lát nữa còn phải đi siêu thị, đồ đạc cần mua có lẽ cũng không ít.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày nhìn bọn họ đi ra ngoài, gọi điện thoại đi: "Trương Tinh Vũ, đưa quần áo của tôi đến chỗ Bạch Nguyệt."
"Thủ trưởng, anh vào ở nhà của phu nhân rồi à?" Trương Tinh Vũ vui vẻ.
"Ngoài ý muốn, đừng để cô ấy nhìn thấy. Còn nữa, đưa Elly kia ra nước ngoài, chắc chắn phải khiến cô ta không thể về được nữa." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
"Vâng, thủ trưởng, cố lên." Trương Tinh Vũ cổ vũ Cố Lăng Kiệt.
Màu sắc trong mắt Cố Lăng Kiệt tối đi rất nhiều.
Anh cũng muốn cố lên, có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng hết lần này đến lần khác, lúc đối mặt với cô, đều không nói ra được một câu.
Bây giờ Bạch Nguyệt đã thay đổi, trở nên sáng sủa, hoạt bát, cũng thoải mái hơn so với trước kia.
Thoải mái đến mức, anh cũng sợ làm phiền đến cuộc sống của cô, nhưng, lại nhịn không được muốn đến gần cô. . . . . .
Trên đường.......
Bạch Nguyệt lái xe, mở một bài nhạc nhẹ nhàng tao nhã.
Alan nhìn về phía cô, muốn nói lại thôi.
Bạch Nguyệt cười: "Có chuyện gì cứ nói đi, anh cũng đâu phải loại người ấp a ấp úng."
"Thật ra, tôi vẫn luôn thích em, từ lần đầu gặp em cho đến tận bây giờ, mặc dù đã từng rút lui, nhưng mà, vẫn chưa từng buông bỏ tình cảm của tôi với em, có thể cho tôi một cơ hội, bắt đầu với tôi được không?" Alan nói thẳng.
Bạch Nguyệt rất hờ hững tiếp tục lái xe: "Alan, anh là một người hoàn mỹ đến không có chút khuyết điểm nào, EQ cao, IQ cao, rộng lượng, cao cả, gia thế, địa vị, đều nằm trên đỉnh Kim Tự Tháp, thử suy nghĩ xem, sau khi tôi với anh kết hôn, sẽ như thế nào?"
"Ừm. . . . . ." Alan im lặng suy nghĩ, trong đầu thật trống rỗng, trống rỗng đến mức khiến anh sợ hãi.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, liếc mắt nhìn anh ta: "Có phải chưa từng nghĩ tới tương lai sống với tôi không."
"Hình như là vậy."
"Anh chỉ cảm thấy, anh và tôi hợp nhau, anh là một người rất hoàn mỹ, anh cứ luôn tìm kiếm hoàn mỹ, nhưng mà, người có tính cách quá lý trí sống với nhau, sẽ không có chút gợn sóng nào, như thế có khác gì sống một mình đâu. Sống một mình, còn tự do ấm áp dễ chịu hơn." Bạch Nguyệt giải thích.
"Yên bình, không phải chân thật nhất sao?”
"Anh nghĩ kỹ lại xem, ngoài có thể xảy ra quan hệ vợ chồng, cuộc sống của chúng ta sẽ không khác gì bây giờ cả, mà cuộc sống vợ chồng cứ dài lên theo tuổi tác, ở bên nhau quá lâu, tình cảm mãnh liệt sẽ bị phai nhạt, rất nhiều vợ chồng ở bên nhau quá lâu, mười mấy năm, hai mươi mấy năm cũng không xảy ra quan hệ." Bạch Nguyệt giải thích.
Alan im lặng, không nói thêm gì nữa.
Bây giờ anh cảm thấy chán tình dục, đã vài năm không xảy ra quan hệ tình dục với phụ nữ, anh cũng không muốn, cảm thấy không thú vị.
"Tôi nghĩ, anh chỉ là tán thưởng tôi, cảm thấy tôi rất tốt, chứ không phải là thích." Bạch Nguyệt rất lý trí nói.
"Có lẽ tôi không có khả năng yêu một ai đó." Alan nếu có chút đăm chiêu nói.
"Đó là vì anh vẫn chưa gặp được người làm mình ghen, tình yêu, có đôi khi là không có lý trí, đợi khi anh gặp được một người làm anh trở nên không có lý trí, vậy thì đúng rồi, còn tôi và anh, tri kỷ cả đời, bạn tốt cả đời, có thể sống bên nhau vui vẻ cả đời.”
"Vậy em đối với Cố Lăng Kiệt thì sao?" Alan hỏi.
"Cố Lăng Kiệt?" Bạch Nguyệt nhíu mày, hình như trong trí nhớ không có người này, nhưng mà, nói đến tên người này, trong tim mơ hồ nhói đau.
"Black." Alan sửa lại tên.
"Ồ, anh ta hả." Bạch Nguyệt cũng không nói tiếp nữa, nhíu mày, hít sâu một hơi.
"Tôi ghen." Ngực Alan chua xót, đôi mắt âm u siết chặt lại, còn rất nghiêm túc nói.
Bạch Nguyệt dừng xe ở ven đường, nhìn về phía anh ta.
Lồng ngực của Alan phập phồng, ánh mắt nặng nề khóa chặt trên người Bạch Nguyệt.
Anh chưa từng tạo áp lực cho cô, sợ vì chút áp lực này, cô sẽ cách xa anh, nhưng mà, giữa cô và anh giống như có một khoảng cách rộng không thể nào vượt qua vậy.
"Tôi thích em, không phải chỉ vì tán thưởng em, từ khi quen em, tôi không nhìn thấy những người phụ nữ khác nữa, chỉ cần em cần gì, tôi đều có thể làm vì em, cho dù là mạng sống của tôi." Alan mạnh mẽ thổ lộ.
"Ở bên cạnh tôi, không có rung động lòng người, không có yêu nhau lắm cắn nhau đau, không có rầm rầm rộ rộ, nhưng mà, tôi có thể cho em chính là thấu hiểu, bao dung, tôi có thể trở thành một người để em không kiêng nể gì mà dựa vào, cưng chiều em, yêu em, tôn trọng em, giúp đỡ em làm chuyện em muốn."
Nghe những lời bày tỏ của Alan, Bạch Nguyệt rất cảm động.
Một người hoàn mỹ như anh, cô không đồng ý, đúng là khác người mà.
Nhưng, cô đối với Alan hoàn toàn chỉ là tán thưởng, nếu anh ta thích người phụ nữ khác, có lẽ cô sẽ chúc phúc cho anh ta, không có tim đập nhanh, không có tình yêu.
"Alan, tôi không muốn mất đi một người bạn như anh, tôi nghĩ đến anh, sẽ cảm thấy ấm áp trong lòng, phần ấm áp này, tôi cảm thấy còn quý giá hơn cả tình yêu.”
"Nhưng mà nếu em ở bên cạnh người đàn ông khác, tôi lấy thân phận bạn tốt ở bên cạnh em như thế nào đây? Em còn có thể để tôi ở bên cạnh em sao?"
Bạch Nguyệt không nói gì.
Tính người, thật ra là ở chỗ đó.
Một khi cô có bạn trai, Alan còn xuất hiện bên cạnh cô như vậy, người bị tổn thương là Alan, là bạn trai của cô.
"Tôi nghĩ, chỉ có làm bạn trai của em, tôi mới có thể ở lại một cách quang minh chính đại thôi, tôi không dám nghĩ tới tương lai của chúng ta, là sợ làm em áp lực, bởi vì tôi biết em có một quá khứ như thế nào." Alan nói rõ.
Trong lòng Bạch Nguyệt mơ hồ đau đớn, vành mắt đỏ ửng.
Cô không dám nhắc tới quá khứ, đó là cô của lúc trước, nhắc nhở mình.
Thật ra trong lòng cô cũng hiểu rõ, nếu không phải bị ép tới cực hạn, cô không thể nào tự thôi miên mình.
Cô chỉ cần nghĩ đến một chút hình ảnh mờ nhạt của quá khứ, trái tim đều sẽ vô duyên vô cớ đau đớn.
"Alan, tôi không có nhiều bạn cho lắm, người bạn có thể thật sự đi vào lòng tôi chỉ có anh, còn có Lưu San, tôi sợ sau khi đồng ý, sẽ trở thành cả đời không qua lại với nhau, tôi không tin tưởng rằng tôi và anh có thể bên cạnh nhau cả đời, cũng sợ mất đi, chúng ta mãi mãi như bây giờ có được không?" Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Dịu dàng đến mức, anh cũng không nỡ dồn ép cô thêm nữa.
"Tôi sẽ không rời khỏi em, mãi mãi sẽ không, mặc dù cuối cùng em không chọn tôi, tôi cũng sẽ không rời khỏi em." Alan chấp nhận.
Bạch Nguyệt xoay người, ôm lấy Alan, nhắm hai mắt lại, nước mắt tuôn rơi.
Không biết vì sao, chỉ cảm thấy khó chịu.
Một tri kỷ của đời người, là ân huệ của trời cao.
Alan đối xử tốt với cô, tốt đến mức cô đã từ chối rồi, cũng cảm thấy uất ức, không đáng và đau lòng vì anh ta.
"Alan, chúng ta thử quen nhau đi." Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
Cô quyết định rồi, có lẽ nên dựa theo nguyện vọng của mình lúc trước, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, yên bình, mới là chân thật nhất. . . . . .
Truyện convert hay : Minh Giới Kinh Tình: Phu Quân Của Ta Là Quỷ Vương