CHƯƠNG 792: CUỘC SỐNG ÂN ÁI HẠNH PHÚC
"Cố Lăng Kiệt." Bạch Nguyệt gọi.
"Vâng." Cố Lăng Kiệt đáp.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Bây giờ em gọi điện thoại cho Quân."
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía điện thoại di động: "Cũng được, như vậy chúng ta có thể yên tâm ăn cơm."
Liên hệ với Quân xong, Bạch Nguyệt đi cục cảnh sát.
Tích gọi những người khác tới, phát tài liệu cho họ.
"Chúng tôi đã điều tra được, những cô gái này cùng đi qua đường XX, đây là con đường khá xa bờ biển, khoảng cách giám sát trên đường rất lớn, Ngải Duy đã lần theo dấu vết xe của cô gái cuối cùng, phát hiện ra cô ấy và người biển số xe là xxx01 cùng đi qua một khoảng cách, chúng tôi đã tra xét chiếc xe đó, biển số xe đó là giả, nên nghi ngờ người đó có vấn đề rất lớn."
"Người đó rất cẩn thận, rất quen thuộc đường XX, anh ta biết chỗ nào có giám sát, chỗ nào không có. Mấy cô gái mà anh ta ra tay đều có chung đặc điểm, thứ nhất, tuổi đều còn hơi nhỏ, hai, đều rất xinh đẹp, ba, không có bạn bè gì, bốn, thực dụng, năm, nội tâm bướng bỉnh, sáu, mơ tưởng xa vời." Bạch Nguyệt phân tích nói.
"Nên Bạch Nguyệt, cô cảm thấy tiếp theo phải làm gì mới tốt?" Tích hỏi.
"Nếu đã biết anh ta hoạt động trên con đường đó, thì dễ thôi. Hãy tìm nữ sinh xinh đẹp, dẫn dụ tội phạm mắc câu là được." Howard đề nghị.
Thượng nhìn Bạch Nguyệt: "Chỗ chúng ta chỉ có cô là nữ."
"Tôi không đồng ý." Cố Lăng Kiệt trực tiếp phản đối, quá nguy hiểm, anh không hề muốn Bạch Nguyệt dính tới nguy hiểm.
"Tôi không phù hợp với mục tiêu hung thủ lựa chọn, mấy điểm đều không phù hợp, các anh hãy tìm một người ở trong cục cảnh sát, điều kiện tôi đã nói rồi." Bạch Nguyệt lý trí nói.
"Được, tôi đi tìm trước, sau đó sẽ dẫn dụ hung thủ mắc câu, sau này còn cần sự trợ giúp của cô, Bạch Nguyệt, có thể sẽ trong thời gian cô công tác." Tích nói.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Bây giờ, trong phòng khám cô còn có bệnh nhân, trị liệu xong thì sẽ không nhận bệnh nhân nữa, sau này chắc là có thời gian.
Giúp Quân xử lý xong mấy vụ án đặc biệt trên tay thì cô cũng sẽ rời đi.
Khi hai người rời khỏi cục cảnh sát mới chỉ có 11 giờ.
"Mình đi đâu ăn cơm?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Anh nhớ em có một nhà hàng hải sản, mùi vị không tệ, anh đã dẫn bạn đi ăn mấy lần, họ đã thành khách quen ở đó." Dứt lời, Cố Lăng Kiệt nắm tay Bạch Nguyệt.
"Sau khi em đi, nhà hàng này không nỡ bỏ, đến lúc đó sẽ giao cho học trưởng của em quản lý."
"Nếu em thích hải sản, sau khi chúng ta trở về sẽ mở mấy nhà hàng. Anh tìm chuyên gia quản lý, em muốn ăn gì cũng có thể, bảo họ chuyên chở bằng máy bay đồ tươi mới nhất tới, chút chuyện này, anh vẫn làm được."
Bạch Nguyệt mỉm cười, thật ra cô vẫn rất thích thành phố Seattle này.
Cuộc sống, hoàn cảnh, cô đều thích, người ở chung cũng khá thoải mái.
Nhưng cô còn có trách nhiệm phải làm, Cố Lăng Kiệt cũng có việc anh nên làm.
Có lẽ , chờ sau khi họ về hưu, có thể tiếp tục trở lại Seattle sống.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt đi tới nhà hàng hải sản, người phục vụ nhiệt tình đi lên: "Hôm nay ngài muốn ăn gì?"
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
"Hai con cua Hoàng Đế, thêm cơm hải sản sốt phô mai." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, ra hiệu người phục vụ đi chuẩn bị.
Dù đã là buổi trưa, trong nhà hàng vẫn có sáu bàn khách.
Lúc buổi tối, khách hàng nhiều hơn bây giờ rất nhiều.
Bạch Nguyệt chọn một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống.
Trong nhà hàng mở âm nhạc vui vẻ nhẹ nhàng, kết hợp thêm tiếng gió, tiếng sóng biển, tiếng chim biển, cảm giác rất tốt, như phòng ăn bên bờ biển.
"Anh biết một cô gái tên Elly không? Là người da đen, cô ta đã từng là đặc công, chắc anh phải biết, trước đó cũng ở trong đội 11." Bạch Nguyệt hỏi.
"Biết, Quân đã báo cáo với anh." Cố Lăng Kiệt nói.
"Sau này cô ấy tìm người bắt cóc em, anh biết chuyện này không?" Bạch Nguyệt lại hỏi.
"Biết, chỉ cần việc gì liên quan tới em, Quân đều sẽ báo lại cho anh." Cố Lăng Kiệt ung dung nói.
"Sau này em nhìn thấy cô ấy ở cửa nhà em đánh nhau với một người đàn ông, cuối cùng hình như bị người đàn ông đó mang đi, chuyện này anh biết không?" Bạch Nguyệt hỏi lần nữa.
"Biết, người đàn ông đó là người của anh, Trương Tinh Vũ cậu ta phụ trách bảo vệ em."
Bạch Nguyệt bừng tỉnh, trách không được, lúc trước ở bãi đỗ xe thiếu chút nữa thì cô bị cưỡng bức, anh ta xuất hiện kịp thời, thì ra anh ta ngầm bảo vệ cô.
"Bây giờ Elly đi đâu rồi?" Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
"Anh nhớ em đã từng nói một câu, con người nên chịu trách nhiệm với hành vi của mình, kết quả sẽ tương ứng với nỗ lực, anh không làm gì cô ta, để cô ta tự sinh tự diệt, trước đó cô ta đắc tội mấy lão đại, chuyện sau đó, anh không biết, anh có thể chắc chắn là cô ta không tổn thương em được nữa." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt sâu thẳm, như ẩn giấu đi thứ gì bên trong.
Bạch Nguyệt hơi hoảng hốt, không hỏi tiếp nữa."Em nói, làm sao sau đó cô ta không tìm em báo thù."
Hai người đều không nói lời nào, bầu không khí hơi lúng túng kỳ lạ.
Bạch Nguyệt uống một hớp nước.
Cũng không nói lời nào, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, cô tìm một đề tài nói ra: "Anh luyện tập công phu bao nhiêu năm rồi?"
"Khi còn bé đã luyện."
"Có luyện Thái Cực không, trước đó xem thiếu niên Trương Tam Phong, em cảm thấy công phu là một môn rất lợi hại. Trước đó em thấy trong công viên rất nhiều người già luyện."
"Chưa, có lẽ , đợi anh lớn tuổi sẽ luyện tập." Cố Lăng Kiệt đơn giản nói.
"Tại sao phải chờ lớn tuổi mới luyện, bây giờ không thể luyện sao?" Bạch Nguyệt tò mò. Anh nói như vậy, giống như cô nhìn thấy phần lớn người luyện Thái Cực là người già, người trẻ tuổi tương đối ít.
"Thứ Thái Cực chú trọng quá nhiều, cách thức luyện không giống công phu khác, nó là cương nhu cùng tồn tại, hơn nữa, không phải một năm hai năm thì có thể ra thành tích, mà cần phải có thiên phú, người không có thiên phú thì luyện tập 20 năm đều vô dụng, trong quân đội sẽ luyện tập phương diện sức mạnh và tốc độ, tương đối trực quan, chỉ cần chăm chỉ khắc khổ thì có thể thu hoạch khá tốt." Cố Lăng Kiệt kiên nhẫn giải thích.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Hình như hiểu rồi, có lẽ, em có thể luyện tập một chút."
"Nếu em muốn luyện tập, anh biết một cao nhân, trình độ Thái Cực quyền của ông ta đã đạt đến đỉnh cao, hơn nữa, xoa bóp kinh mạch của ông ấy không ai sánh bằng, đi đều là nội kinh, hiệu quả vô cùng rõ rệt, cũng có chút liên quan đến sinh viên y, trở về anh sẽ giới thiệu cho em. Ông ta không dễ dàng rời núi."
"Nói giống như là tiên nhân trong núi vậy."
"Ông ta chú trọng con người và tự nhiên, anh cũng là thật lâu trước đó khi làm nhiệm vụ biết ông ta." Cố Lăng Kiệt giải thích.
Đang tán gẫu thì cua Hoàng Đế đã nấu xong.
Người phục vụ bưng lên mấy loại gia vị, gia vị ở đây rất đặc biệt, nên rất nhiều khách quen.
Hơn nữa, còn mang hai cái kéo lên.
Bạch Nguyệt bẻ cái càng, vì vừa đun xong, vẫn hơi nóng.
Cô đụng một cái vào cái càng lập tức rút tay trở về.
Cố Lăng Kiệt đã cắt thịt trên càng nhỏ đặt ở nàng trong đĩa của cô..
Truyện convert hay : Siêu Cấp Cuồng Tế