CHƯƠNG 796: TRỌNG TÂM CỦA ANH LÀ EM
Mỗi người đều có tín ngưỡng riêng, Bạch Nguyệt không chất vấn tín ngưỡng của đại sư Cổ Pháp.
Có lẽ, kiếp trước cô làm quá nhiều chuyện xấu, nên kiếp này mới chịu khổ cực như vậy.
"Có lẽ, đời tôi đã trải qua tất cả kiếp số, còn rơi mất nghiệp chướng kiếp trước, kiếp sau thì có thể sống vui vẻ hạnh phúc rồi." Bạch Nguyệt nói đùa nói.
Chợt có thứ gì xông tới, Bạch Nguyệt giật mình, dừng xe.
"Làm sao vậy?" Đại sư Cổ Pháp hỏi.
"Không biết, Hình như có thứ gì đó." Bạch Nguyệt mở cửa, xuống xe, cô nhìn thấy một phụ nữ ngã trên mặt đất, cô ta mặc quần áo rách rưới, ánh mắt sợ hãi bất an.
"Cô không sao chứ?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Cứu tôi, cứu tôi với." Người phụ nữ khẩn trương nói.
"Lên xe đi." Bạch Nguyệt không hề suy nghĩ nói.
Người phụ nữ nhanh chóng đứng lên, định lên xe Bạch Nguyệt, nhưng không biết Cố Lăng Kiệt đã ở phía sau bọn họ từ lúc nào, anh ngừng lại, nói với người phụ nữ: "Lên xe tôi."
Người phụ nữ nhìn Bạch Nguyệt lại nhìn Cố Lăng Kiệt, sau đó lên xe Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt không nói gì, lái xe đi.
Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, quay về xe.
"Cố thí chủ là người rất kín đáo." Đại sư Cổ Pháp nói.
"Đúng, rất kín đáo, tâm tư không thể hiện trên mặt, không thể đoán và hiểu được, tôi dứt khoát không nhìn thấu và hiểu được." Bạch Nguyệt cười thoải mái.
Đại sư Cổ Pháp cũng cười hiểu ý: "Tôi hy vọng ngày mai thí chủ sẽ đến, có lẽ tôi có thể xin tài trợ để xây một cái am ni cô trên đỉnh núi đó, dù không ở cùng dưới một mái hiên, nhưng có thể thường xuyên nói chuyện đạo lý nhà phật, cũng là một việc khiến lòng người thoải mái."
"Tôi lại cảm thấy động lòng rồi, có một đỉnh núi, nghe rất tuyệt." Bạch Nguyệt hưởng ứng lời của anh ta, dùng lời một bài hát về Phật.
Đại sư Cổ Pháp vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Thí chủ thường nghe bài hát này sao?"
"Thường xuyên nghe, loại bài hát này khiến cõi lòng tôi bình thản, xua tan cảm giác mệt nhọc." Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, nói.
"Ừ, tôi cũng cho là như vậy, lát nữa, thí chủ cho tôi xuống xe ở chỗ công viên đã gặp tôi là được rồi." Đại sư Cổ Pháp nói.
"Tôi sẽ chở thẳng ngài đến chỗ ở của ngài."
"Bần tăng còn có việc khác muốn làm." Đại sư Cổ Pháp nói.
Anh ta đã nói như vậy, Bạch Nguyệt cũng không cưỡng cầu.
Cô lái xe chở đại sư Cổ Pháp đến công viên, rồi lái xe trở về.
Cố Lăng Kiệt vẫn chưa về, cô nghe thấy tiếng sủa của tiểu Bạch, mỉm cười, cầm thức ăn cho chó về phía sau vườn hoa, cho tiểu Bạch ăn.
Tiểu Bạch vừa ăn vừa vẫy đuôi.
Bạch Nguyệt xoa đầu tiểu Bạch, nghĩ đến nó một mình ở sân sau cũng quá cô đơn, muốn tìm cho nó một bà xã để nó không cô đơn nữa.
Sau khi cho tiểu Bạch ăn xong, cô trở về phòng, hình như trước mình cũng sống một mình như thế, cô mở nhạc vui tươi, đốt nến mùi hoa cỏ, mở nước, rồi đi nhà tắm lấy khăn tắm. Cô cởi quần áo ra, quấn khăn tắm lên, giặt quần áo.
Quần áo giặt xong, nước cũng đầy rồi, cô nằm trong bồn tắm.
Từ sau khi Elly đến, cô chưa từng ngâm mình trong bồn tắm giống như bây giờ, thật là thoải mái.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Cô nghe thấy tiếng đập cửa, đoán chừng là Cố Lăng Kiệt, nhưng cô không thèm để ý.
Hôm nay, cô không muốn nhìn thấy anh, thấy anh cô sẽ bực bội, sẽ không thoải mái.
Âm thanh ngoài cửa biến mất, Bạch Nguyệt tiếp tục ngâm mình.
Két một tiếng, cửa phòng tắm được mở ra.
Bạch Nguyệt kinh ngạc quay đầu, nhìn Cố Lăng Kiệt: "Em không đưa anh chìa khoá mà."
Cô vừa nói xong, anh mắt Cố Lăng Kiệt trở nên u ám hơn.
Câu nói này còn có ý là cô cố ý không mở cửa.
Anh trầm mặt xuống, đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt cũng không quan tâm, tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm, không nghĩ gì nữa, thản nhiên, tĩnh lặng.
Cô ngâm thêm mười phút mới đứng dậy, thay quần áo xong, sấy khô tóc, rồi ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt ngồi lặng thinh ở trên ghế sô pha, liếc nhìn cô.
Sắc mặt anh đã khá hơn nhiều, dáng vẻ thận trọng, nhìn cô giải thích: "Anh không cần chìa khoá cũng có thể vào."
Bạch Nguyệt nhếch môi: "Kỹ năng này, nghe hơi đáng sợ."
Trong lòng Cố Lăng Kiệt bị dây leo độc cuốn lấy, cảm thấy chua xót, còn rất đau đớn, anh nhìn Bạch Nguyệt chăm chú: "Anh ... tưởng... em... vẫn chưa về."
"Em cảm thấy, dù là vợ chồng cũng cần không gian riêng tư, anh cảm thấy thế nào?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, không nói gì, ánh mắt càng ngày càng u ám.
"Em cảm thấy ở cùng anh hơi mệt, anh không thích nói chuyện, em cũng không hiểu anh lắm. Cố Lăng Kiệt, hôm nay anh về trước đi, em muốn nghỉ ngơi một mình, được không?" Bạch Nguyệt ôn tồn nói.
"Anh xin lỗi." Cố Lăng Kiệt mở miệng nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Anh không hề có lỗi với em, anh làm bất cứ chuyện gì đều là quyền của anh."
Cố Lăng Kiệt đứng lên, đi về phía Bạch Nguyệt, hơn nghìn lời nói ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Đừng đuổi anh đi."
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm phía trước, có lẽ, hôm nay cô đã rất kiên nhẫn rồi, tâm trạng cũng không tốt lắm.
Cô đã hết sức kìm chế, nhưng mà cô không thể nói ra lời giữ anh lại.
Cô cảm thấy, nếu hôm nay anh ở lại, cô sẽ càng phải kiềm chế, cứ kiềm chế như thế mà không giải quyết, sớm muộn sẽ bộc phát.
"Xin lỗi, hãy cho em một chút thời gian." Bạch Nguyệt kiên định nói.
Cố Lăng Kiệt khẽ giật mình, đứng đờ ở đó.
Bạch Nguyệt thoát khỏi ngực anh, ra mở cửa.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô: "Vậy lúc nào em cũng phải mở điện thoại."
Bạch Nguyệt mỉm cười, không nói gì.
Cố Lăng Kiệt chán chường đi về phía cửa, khi đi qua cô, anh dừng lại nhìn cô, không nói gì.
"Rất muộn rồi." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
"Tha thứ cho anh." Cố Lăng Kiệt nói ngắn gọn bốn chữ.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Anh không sai, không cần đặt mình vào thế yếu."
"Em đã quên anh rồi, bảo anh làm sao không yếu thế, em có thể thoải mái buông tay, bảo anh làm sao không yếu thế, một giây sau, em không cần anh nữa, bảo anh làm sao không yếu thế." cảm xúc của Cố Lăng Kiệt hơi kích động, trong lòng rất căng thẳng.
"Anh hãy đặt trọng tâm trên người mình đi, đi làm mình chuyện nên làm, như thế dù không có người khác, anh vẫn kiên trì làm việc của bản thân, cuộc sống cũng có ý nghĩa. Trên thế giới này, không phải mất ai đó thì không thể sống nữa." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
"Trọng tâm của anh chính là em." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt kiên định mà cố chấp.
Bạch Nguyệt mỉm cười, cô thật cảm thấy rất buồn cười, cô vốn không muốn nói gì, tối nay muốn tự mình tiêu hóa, ngày mai tiếp tục duy trì tâm trạng tốt.
"Trọng tâm của anh là em sao? Trọng tâm của anh là em thì có thể đột nhiên ra ngoài mà không nói lý do, trọng tâm của anh là em là có thể không cần lý do mà vứt bỏ em, trọng tâm của anh là em, thì có thể làm mặt nặng với em, trọng tâm của anh là em, thì có thể tùy tiện đưa một cô gái đi, không một lời giải thích, thật ngại quá, em thật không cảm nhận được trọng tâm của anh. Mấy ngày này anh đừng liên hệ với em nữa, cũng không cần gặp lại, mặt khác, em không thích có người giám sát em." Bạch Nguyệt nói rất dứt khoát.
Truyện convert hay : Ở Rể Vương Tế