CHƯƠNG 802: BẠN BÈ KHÔNG NHIỀU NÊN VÔ CÙNG QUÝ TRỌNG
Bạch Nguyệt thức dậy, mở mắt ra phát hiện Cố Lăng Kiệt đã không ở bên cạnh nữa.
Trái tim cô thắt lại, cô hét lên: “Cố Lăng Kiệt.”
“Ở đây.” Cố Lăng Kiệt trả lời rồi mở cửa ra, nhìn vào cô.
Bạch Nguyệt thấy anh ở đây, khẽ cười: “Anh chỉ ngủ được một lát thôi à?’
“Cũng không phải.” Cố Lăng Kiệt nhìn đồng hồ: “Bây giờ sắp bốn giờ chiều rồi, anh chỉ dậy sớm hơn em một chút thôi.”
“Hả? Bốn giờ chiều rồi à, em ngủ hơi lâu.” Bạch Nguyệt ngại ngùng bật cười rồi ngồi dậy.
Cô vào phòng tắm đánh răng, chải tóc rồi ra ngoài, thấy Cố Lăng Kiệt bưng một tô canh đậu đỏ cho cô.
“Ăn trước đi, lát hồi chúng ta ra ngoài ăn, có bộ phim sắp được công chiếu, chúng ta cùng đi xem.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt nhận lấy tô canh đậu đỏ anh đưa tới, uống một ngụm, đậu đỏ mềm ngọt và rất ngon: “Anh nấu lâu rồi à?”
“Vốn chỉ nấu bằng nồi cơm điện, không mất bao nhiêu thời gian.” Cố Lăng Kiệt vào phòng bếp và bưng một tô ra anh tự ăn.
Bạch Nguyệt nhìn anh, anh luôn thanh đạm, cương nghị và trầm lặng như thế.
Nhưng cuộc sống, chẳng phải như thế này sao.
Ăn cơm với nhau, ngủ với nhau, khi anh nói về công việc cô kiên nhẫn lắng nghe, khi cô phiền muộn có thể tâm sự với anh.
Mỗi ngày đều trải qua rất bình thản, có sự sánh vai của người yêu, được ăn, được uống.
Đây chẳng phải là những ngày tháng cô theo đuổi bấy lâu nay sao?
“Trước kia em từng đọc một quyển sách, trong sách hình dung như thế này, nói rằng trên đảo Bồng Lai có một nơi gọi là thiên đường. Nơi đó, đại bàng lớn như nhà, có thể chở hàng trăm người bay lượn trên bầu trời rộng lớn và có những con cá có cánh, có thể chở hàng ngàn người vào trong biển cả, con người ở đó, an cư lạc nghiệp, có thể nếm thức ăn ngon trên khắp thế giới, làm những chuyện vui sướng nhất, đông ấm hạ mát, khi bệnh còn có thuốc tiên nữa.”
“Câu truyện thần thoại sao?” Cố Lăng Kiệt phối hợp hỏi cô.
“Chúng ta chính là người dân sống trong thiên đường đó, là nơi rất nhiều người cổ đại ngưỡng mộ đến, đại bàng tức chỉ máy bay, những con cá có cánh tức chỉ tàu ngầm.” Bạch Nguyệt giải thích.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Bạch Nguyệt nắm lấy tay anh: “Em không phải con sâu trong bụng anh, nhiều khi không nhận ra ý nghĩ của anh, em là vợ của anh, là người cùng chung sống suốt đời với anh, là người khi chết cũng phải nương tựa đối phương, anh có chuyện gì nhất định phải nói với em.”
“Anh có chuyện gì nhất định sẽ nói với em.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
Bạch Nguyệt bật cười, có được tình yêu đồng thời tâm trạng cũng được bình yên, hơn nữa sẽ cảm thấy có được toàn thế giới.
Ăn xong, cô lên lầu lấy điện thoại, mở nguồn, có rất nhiều cuộc gọi đến, có bên phòng khám, số lạ và đồn cảnh sát.
Cô gọi lại cho trợ lý bên phòng khám trước.
“Bác sĩ Bạch, bệnh nhân cô khám trước đây đến cảm ơn cô nhưng cô không ở đây.” Trợ lý nói.
“Chữa bệnh cho họ vốn là trách nhiệm của tôi, không cần cảm ơn đâu, còn việc gì khác không?”
“Hôm nay tôi đã thử khám bệnh cho bệnh nhân, có vẻ như tạm ổn, tôi có gì không hiểu sẽ hỏi cô sau.” Trợ lý nói một cách vui vẻ.
“Nếu cô đã bắt đầu khám bệnh rồi thì nên tìm một trợ lý cho phòng khám, cô sắp xếp đi.”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn bác sĩ Bạch.”
Bạch Nguyệt cúp máy rồi gọi lại cho số điện thoại lạ kia: “Xin chào, tôi là Bạch Nguyệt, ai đấy?”
“Bác sĩ Bạch chào cô, tôi được ông Trần Bình giới thiệu, tôi họ Khương.” Đối phương nói một cách nho nhã lễ phép.
Trần Bình từng là bệnh nhân của cô.
Anh ta nói được tên của Trần Bình, Bạch Nguyệt đoán chắc anh ta đến tư vấn khám bệnh.
Quả nhiên đối phương hỏi: “Tôi muốn hỏi cô một số vấn đề.”
“À, thật ngại quá, là như vậy, tôi tạm thời không khám bệnh nữa, anh chắc hẳn là người nước A chứ, một thời gian sau tôi sẽ trở về nước A.” Bạch Nguyệt nói.
“Vậy thì tốt quá rồi, một thời gian sau tôi cũng về nước A, đến lúc đó có thể hẹn trước không?” Ông Khương nói.
“Đợi sau khi tôi về nước liên hệ sau, tôi còn có việc cúp máy trước đây.” Bạch Nguyệt cúp máy.
Sau khi cô về nước vẫn sẽ làm bác sĩ tâm lý.
Nhưng Cố Lăng Kiệt có thể sẽ sắp xếp cô đảm nhiệm chức vụ trong quân khu, nếu cô đảm nhiệm chức vụ trong quân khu rồi nhận thêm bệnh nhân bên ngoài nữa, chắc cũng không phù hợp lắm.
Nhưng ông Khương đó là bệnh nhân trước kia của cô giới thiệu, nếu cô không khám cho anh ta, chắc cô cũng sẽ giới thiệu cho người khác.
Cuối cùng cô gọi lại cho đồn cảnh sát.
“Bạch Nguyệt, cuối cùng cô đã bắt máy rồi.” Tích oán trách rằng: “Người chúng ta gặp phải tên hung thủ đó, hai người xém chút va chạm nhau, sau khi xuống xe, tên hung thủ đó lại rất văn vẻ lịch sự, vừa nhận lỗi vừa xin lỗi, tạo ấn tượng rất tốt, nhưng họ thậm chí không trao đổi số điện thoại, tiếp theo nên làm gì đây?”
“Không trao đổi số điện thoại là bình thường, trong điện thoại của những người bị hại trước kia không hề tìm được số điện thoại tương tự.” Bạch Nguyệt nói.
“Vậy lần sau họ liên hệ như thế nào, chẳng lẽ hắn không thấy người của chúng ta à? Nếu hắn cũng không trao đổi số điện thoại với những người trước kia thì làm sao liên lạc lại đây? Chẳng lẽ chúng ta nhắm sai người hiềm nghi rồi sao?” Tích nói với vẻ đầy bối rối.
Cố Lăng Kiệt nhìn vào Bạch Nguyệt và nói: “Hung thủ có chỉ số EQ rất cao, hơn nữa rất cảnh giác, không để lại số điện thoại, con mồi anh ta nhắm vào cũng sẽ bị theo dõi một khoảng thời gian dài, sau khi anh ta chắc chắn đã an toàn thì sẽ ra tay, gây ra rất nhiều sự ngẫu nhiên.”
“Bảo Endy điều tra xem tên hung thủ đó có phải đang theo dõi người của chúng ta không.” Bạch Nguyệt lập tức nhắc nhở.
“Vậy thì toi rồi, chiều hôm nay người của chúng ta đã về đồn cảnh sát, nếu hắn theo dõi người của chúng ta thì có nghĩa là hung thủ đã biết người của chúng ta là cảnh sát rồi, vậy phải làm sao đây?” Tích lo lắng rằng.
“Bảo Endy điều tra trước đi, nếu xác định tên hung thủ đang theo dõi, vậy người của chúng ta đã bại lộ rồi, hung thủ cũng sẽ có cảnh giác hơn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ra tay.”
“Toi rồi.” Tích nói một cách đầy thất vọng.
“Cũng chưa chắc, có thể bảo Endy giám sát hành tung hai mươi bốn giờ của hắn, nói không chừng bây giờ trên tay hắn đã có con mồi, chỉ cần tìm được con mồi của hắn là ai thì chúng ta có thể theo dõi thêm, đáng tin cậy hơn người chúng ta cử ra.”
“Đành như vậy.” Tích cúp máy.
Bạch Nguyệt thở dài: “Vụ án này e rằng sẽ không kết thúc sớm, gần giống với vụ án lần trước, cũng cần phải tìm được lần tiếp theo bọn họ phạm tội.”
“Anh đã nói với Quân rồi, tiếp theo chúng ta sẽ khởi động 11, những vụ án trong tay đều phải đợi, không nôn nóng được, trước khi chúng ta về nước có thể đi chơi khắp nơi.”
“Có thể đến nước D sao? Trước khi về nước em muốn đi gặp Lưu San.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Ngày mai anh có thể đi với em.”
Nghĩ đến ngày mai có thể gặp được Lưu San, trái lại Bạch Nguyệt căng thẳng hơn.
Không biết bây giờ cô ấy sống như thế nào?
Nếu cô ấy vẫn còn đợi Thẩm Diên Dũng, vậy lần này cô về nước A nhất định phải cứu Thẩm Diên Dũng ra.
Cô không có nhiều bạn bè nên vô cùng quý trọng.
Truyện convert hay : Thú Hắc Cuồng Phi: Hoàng Thúc Nghịch Thiên Sủng