CHƯƠNG 804: VỀ NHÀ
"Hai người định khi nào thì tổ chức tiệc?" Từ Trường An hỏi.
Bạch Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: "Chúng ta vẫn chưa tổ chức tiệc sao?"
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô, nắm chặt vào lòng bàn tay mình: "Trước khi tổ chức tiệc anh đã xảy ra chuyện, cho nên chỉ lĩnh giấy đăng ký kết hôn thôi, không có tổ chức tiệc, lần này sau khi trở về, anh chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc thật lớn."
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn anh.
"Sao vậy?" Cố Lăng Kiệt khó hiểu hỏi.
"Con của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, vẫn chưa tổ chức tiệc sao?"
"Lúc trước, anh không biết hai chúng ta có con, con của chúng ta bị người ta mang đi, gửi nuôi ở trong nhà người khác." Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
Bạch Nguyệt nhớ ra, hình như lúc trước có từng nghe anh nói, con lớn nhất của bọn họ đi theo bố nuôi mẹ nuôi.
Lúc ấy cô còn cảm thấy kỳ lạ, sao con lớn nhất của bọn họ lại đi theo bố nuôi mẹ nuôi, thì ra là bị người ta bắt đi, cũng may là đã tìm về được.
Bữa cơm kết thúc trong vui vẻ.
Ngày hôm sau, Bạch Nguyệt đưa Từ Trường An đến phòng khám, dặn dò một chút.
Cô phải đi rồi, sau này ở đây sẽ giao cho Từ Trường An.
Có một trợ lý vẫn đi theo cô cảm thấy không nỡ, tâm trạng cũng sa sút.
Giữa trưa Bạch Nguyệt mời bọn họ ăn cơm.
Thứ nhất là tiệc tiễn biệt, thứ hai là để Từ Trường An làm quen với bọn họ.
"Bác sĩ Bạch, khi nào thì chị đi?" Trợ lý vẫn luôn đi theo Bạch Nguyệt hỏi.
"Ngày mai." Bạch Nguyệt nói.
"Nhanh vậy sao?" Trợ lý rất ngạc nhiên, đáng thương nhìn Bạch Nguyệt, rất không nỡ.
"Sau này có internet, có video, đến lúc đó có thể gọi điện thoại cho tôi mà, hơn nữa, Từ Trường An là đàn anh của tôi, lúc trước khi tôi học tâm lý, rất nhiều thứ không hiểu đều hỏi anh ấy, anh ấy hiểu biết hơn tôi." Bạch Nguyệt mỉm cười giới thiệu.
Trong lòng, cũng mơ hồ có chút cảm giác buồn phiền.
Xa cách, luôn khó chịu, rời đi, cũng có nghĩa khó gặp lại.
Bây giờ cô đột nhiên hiểu ra vì sao người xưa lại sợ xa cách như thế.
Lúc đó bọn họ không có điện thoại, không có máy bay, không có xe, phương tiện thuận tiện nhất chính là xe ngựa, một nơi đi đến một nơi khác xa xôi như vậy, sau khi xa cách, sẽ rất khó gặp lại lần nữa, ngay cả gửi thư, cũng chưa chắc có thể vào được tay người kia.
Cô có uống rượu, Từ Trường An đưa cô về.
Lúc cô về đến nhà còn có chút say khướt, ngã xuống trên sô pha.
Cố Lăng Kiệt lo lắng, lập tức đi đến phòng bếp pha nước mật ong đưa cho cô, đau lòng trách móc nói: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?"
"Có chút khó chịu." Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Sao lại khó chịu?" Cố Lăng Kiệt càng lo lắng hơn, chỉ sợ tâm trạng của cô không tốt.
Bạch Nguyệt một ngụm uống hết ly nước mật ong, đặt ly nước lên trên bàn trà: "Nghĩ đến rời xa, có vài người sẽ không gặp lại nữa, cho dù có gặp lại, cũng đã là rất lâu về sau.
Cố Lăng Kiệt bình tĩnh nhìn cô.
Bạch Nguyệt là người có chút lạnh lùng, rất ít khi trả giá bằng tình cảm, bởi vì cô quá xem trọng tình cảm sẽ dễ tạo gánh nặng cho mình, cho nên dứt khoát không chấp nhận người khác, khi rời đi cũng sẽ không đau lòng thế này.
Những người đó, cũng chỉ là đồng nghiệp của cô, mới ở chung với nhau nửa năm thôi, mà cô đã khó chịu rồi.
Lúc anh rời đi, đả kích đối với cô càng lớn hơn thế, lớn đến mức cô không có cách nào chống đỡ được, cho nên mới có thể lựa chọn tự thôi miên mình, nếu không, tỉnh lại sẽ khó chịu, lúc ngủ cũng khó chịu, tinh thần sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
"Sau này anh sẽ không rời khỏi em nữa, cũng sẽ không đi làm những chuyện nguy hiểm, sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, không khiến em phải lo lắng nữa." Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
Cô khó chịu trong lòng, ôm lấy anh rơi nước mắt.
Cô vẫn có chút hiểu biết bản thân mình, ngay cả đồng nghiệp cô cũng không nỡ buông xuống, làm sao có thể vứt bỏ con của mình, trừ khi có đau khổ lớn hơn nữa, làm cô không thể nào chống đỡ được.
Nhưng mà, cô không muốn ngẫm nghĩ, càng nghĩ sẽ càng hoảng hốt, cũng sẽ càng sợ hãi.
Cô thà rằng chấp nhận cuộc sống hạnh phúc vui vẻ bây giờ.
Sau khi cô khóc xong thì mệt mỏi, trở về phòng ngủ.
Cố Lăng Kiệt thu dọn hành lý.
Quần áo của Bạch Nguyệt không nhiều lắm, quần áo của anh càng ít hơn.
Hai cái va li đơn giản thoáng cái đã thu dọn xong.
Cô vẫn còn ngủ, bởi vì uống rượu nên khuôn mặt cũng đỏ đỏ lên.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, cũng ngủ một lát.
Không biết đã qua bao lâu, phát hiện bên cạnh có động tĩnh, anh mở mắt ra.
Bạch Nguyệt đã tỉnh, ngại ngùng gãi gãi đầu: "Em đã ngủ lâu rồi hả."
"Ừ, ngủ nhiều một chút cũng tốt, ngày mai trở về sẽ bị lệch múi giờ, ngủ ít dễ bị đau đầu.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Vậy trước khi lên máy bay em uống say rồi, lên máy bay sẽ ngủ, ngủ một giấc đến khi máy bay hạ cánh luôn, dù sao cũng có anh ở bên cạnh."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt cưng chiều trả lời.
Buổi tối, bọn họ ăn một bữa cơm tối cuối cùng với vợ chồng Từ Trường An.
Ngày hôm sau, Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt phải rời đi, Từ Trường An lái xe tiễn Bạch Nguyệt.
Nghĩ đến phải về nước A, Bạch Nguyệt vừa hưng phấn, còn vừa căng thẳng.
Hưng phấn là vì, cô có thể nhìn thấy con của mình, căng thẳng là vì, cô đã quên đi rất nhiều chuyện.
Trên đường, Cố Lăng Kiệt rất quan tâm chăm sóc cô, Bạch Nguyệt cố gắng để mình ngủ.
Ngủ đến đất trời mù mịt mới không dễ bị đau đầu.
Cố Lăng Kiệt có sức khỏe tốt, không ngủ bao nhiêu, vẫn luôn chăm sóc cô.
Máy bay đến nước A, có người lái xe phòng* đến đón Cố Lăng Kiệt
* Xe phòng: một loại xe thùng có đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà di động.
Bạch Nguyệt ngủ rất lâu, nhưng vẫn có chút đau đầu như trước, cô lên xe phòng nhắm mắt ngủ tiếp.
Xe chạy mấy giờ mới dừng lại, có người đến đây kiểm tra.
"Thủ trưởng." Mấy người lính cung kính hô.
Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng nói, mở to mắt ra.
Bọn lính nhìn thấy là Bạch Nguyệt thì đều vui vẻ mở miệng: "Phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi."
Bạch Nguyệt mỉm cười, xem ra bọn họ rất thân thiết với cô, cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy cô.
Xe tiếp tục chạy về phía trước.
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy rất nhiều cây ăn quả, sau cây ăn quả là một cái hồ rất lớn.
Ánh mắt trời chiếu rọi trên mặt hồ, gợn sóng lấp lánh.
Trong trí nhớ của cô hiện lên hình ảnh mình ngồi câu cá ở bên hồ.
Có một cái lều vải, đặt một cái bàn, bên cạnh bàn là một cái lò lửa, trên lò lửa đang đun nước, nước đang bốc lên hơi nóng.
Đó là một mùa đông.
Trong lòng của cô lại có chút cảm giác chua xót, nở một nụ cười: "Có lẽ em thường xuyên đến cái hồ này để câu cá."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt trả lời.
Xe ngừng lại. . .
Cố Lăng Kiệt xuống xe trước.
Lúc Bạch Nguyệt muốn xuống xe, anh đến ôm cô đi xuống.
Bạch Nguyệt cảm thấy rất ngại, thoáng liếc mắt nhìn qua mấy người ngoài cửa.
Một bà lão có khuôn mặt hiền lành, và hai cô gái trẻ tuổi..
"Mợ chủ, cô về rồi." Một cô gái trong đó nói, nước mắt chứa trong đáy mắt, giọng nói cũng nghẹn ngào.
"Cô ta là Lâm Thư Lam, đã đi theo em rất lâu, bây giờ là con gái nuôi của mẹ anh." Cố Lăng Kiệt giải thích.
Cô gái bên cạnh thì bình tĩnh hơn rất nhiều, chào hỏi nói: "Mợ chủ, cô đã về rồi."
"Tiểu Hạ, là người chăm sóc Thủ Thủ." Cố Lăng Kiệt nói.
Nói đến Thủ Thủ, Bạch Nguyệt không nhìn thấy con trai nhỏ đâu cả.
Cô cảm giác vạt áo của mình bị lôi kéo, cho nên cúi đầu nhìn xuống.
Một cậu bé trắng trẻo mập mạp đang nở nụ cười, mơ hồ không rõ nói: "Me. Đẹp. Đẹp. Ôm ôm."
Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế