CHƯƠNG 822: ANH ẤY VẪN KHỎE CHỨ, KHỎE THẬT KHÔNG?
Bóng đen núp bên cạnh lập tức xuất hiện, trên trán mười sáu người kia đều có chấm tròn tia hồng ngoại, chỉ cần họ hành động thiếu suy nghĩ, thì sẽ đi gặp Diêm Vương ngay.
Quả nhiên, những người đó đều đứng im, nhìn nhau.
"Tiểu Bạch." Tiếng Lưu San vang lên.
Bạch Nguyệt nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Lưu San: "San, sao cậu lại ở đây? Cậu đã đi đâu thế?"
Lưu San đi về phía Bạch Nguyệt: "Họ là người của tớ, Giang Diệp biết tin cậu tới, lại tra được cậu mua vé máy bay, nên tớ dẫn người ở đây chờ cậu."
"Ừ." Bạch Nguyệt nhìn xung quanh nói: "Họ là người của Lưu San."
Tia hồng ngoại trên đầu những người đó biến mất.
Lưu San mỉm cười: "Những người đó đang bảo vệ cậu sao?"
Bạch Nguyệt gật đầu: "Cố Lăng Kiệt phái họ tới."
"Anh ấy vẫn khỏe chứ? Khi tớ đi, anh ấy còn chưa rõ sống chết, Hình Thiên cũng không phải Cố Lăng Kiệt." Lưu San quan tâm hỏi.
"Ừ, bây giờ anh ấy đã trở về quân khu rồi, Hình Thiên đồng ý với bọn tớ là sẽ thả Thẩm Diên Dũng ra, nhưng cần sự hỗ trợ của cậu."
Lưu San rũ mắt, lộ ra vẻ thương cảm, rồi lập tức mỉm cười: "Chúng mình tìm chỗ nào nói chuyện đi."
"Tớ đã đặt vé lúc mười giờ hơn bay rồi, tớ sẽ đổi sang ngày mai, để tớ gọi điện thoại cho Lăng Kiệt đã." Nói xong, Bạch Nguyệt lấy điện thoại di động ra.
"Lên xe trước đã." Lưu San cầm tay Bạch Nguyệt kéo đi.
Bạch Nguyệt cảm thấy Lưu San có tâm sự, nhưng cũng tin Lưu San không thể nào tổn thương cô.
Cô lên xe Lưu San trước, lại lo lúc này Cố Lăng Kiệt đang ngủ nên cô không gọi điện nữa mà gửi tin nhắn: Lăng Kiệt, anh không cần tìm Lưu San nữa, Lưu San vừa tới tìm em, hôm nay em muốn tâm sự với cô ấy, vé máy bay đổi thành ngày mai.
Lưu San nhìn sang điện thoại của Bạch Nguyệt, hơi mỉm cười: "Hai người vẫn ở bên nhau, thật tốt."
Đổi xong vé máy bay, Bạch Nguyệt nhìn Lưu San: "Hàng xóm của cậu nói cậu đã kết hôn rồi, là Giang Diệp."
Lưu San gật đầu: "Giang Diệp đã đợi tớ thời gian dài như vậy, anh ấy chăm sóc tớ rất tốt, hơn nữa tớ cũng đã lớn tuổi rồi, ngoài anh ấy cũng không có ai cần tớ."
"Vậy Thẩm Diên Dũng thì sao, không phải cậu thích anh ấy sao?" Bạch Nguyệt thăm dò.
Mắt Lưu San lấp lánh, muốn nói lại thôi.
Bạch Nguyệt cầm tay cô: "Cậu còn có chuyện gì không thể nói với tớ ư?"
"Tiểu Nguyệt, tình cảm con người sẽ thay đổi, bây giờ người tớ thích là Giang Diệp, có thể cả đời này Thẩm Diên Dũng cũng không được thả ra." Lưu San cúi đầu.
Bạch Nguyệt hơi nhướng mày: "Ý cậu là, trước kia cậu thích Thẩm Diên Dũng, nhưng vì Thẩm Diên Dũng bị bắt, cậu cảm thấy cả đời này anh ấy cũng không thể ra được nên khi sống cùng Giang Diệp đã thích Giang Diệp, phải không?"
"Ừ." Lưu San đáp, ngực phập phồng mạnh, không dám nhìn Bạch Nguyệt.
"Nhưng bây giờ, Thẩm Diên Dũng sắp được thả ra rồi, lần này tớ đến cũng là vì bàn với cậu chuyện này." Bạch Nguyệt nói.
Lưu San không che giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng, cầm tay Bạch Nguyệt: "Anh ấy sắp được thả thật sao, cậu nói là sự thật ư?"
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn Lưu San.
Lưu San cũng phát hiện mình quá kích động rồi, vẻ mặt cô kỳ lạ nhưng vẫn không che giấu được vui sướng, lẩm bẩm nói: "Tớ đã biết, anh ấy chắc chắn sẽ không bị giam mãi, anh ấy chắc chắn sẽ được thả."
Bỗng chốc, từng hạt nước mắt to như hạt đậu rơi trên mu bàn tay Bạch Nguyệt.
Với hiểu biết của Bạch Nguyệt, liếc mắt đã nhìn ra Lưu San không giống bình thường.
Cô ấy nói tin rằng Thẩm Diên Dũng sẽ được thả ra, sao trước đó còn nói cảm thấy Thẩm Diên Dũng cả đời cũng không ra được chứ?
Lưu San là một người thẳng thắn, không giỏi ngụy trang và che giấu bản thân, Bạch Nguyệt chắc chắn trong lòng Lưu San có chuyện, nên mới mâu thuẫn và trái ngược như vậy.
"Vì giam giữ Nam Cung Nguyệt nên tội danh của anh ấy không nhỏ, Hình Thiên không thể trực tiếp thả anh ấy ra, nên cần thông qua chỗ cậu nghĩ cách cứu viện." Bạch Nguyệt nói.
"Cứu, nhất định phải cứu, cậu nói cho tớ biết, tớ cần làm gì?" Lưu San lập tức hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn lái xe một chút: "Chúng ta xuống xe đi dạo đi, tớ còn chưa ngắm kỹ phong cảnh nước D, cậu dẫn tớ đi xem nhé."
Lưu San biết Bạch Nguyệt muốn nói riêng với mình, gật đầu: "Được, dừng xe."
Hai người tay trong tay đi tới công viên bên cạnh.
"Cậu chắc chắn trên người không có thiết bị nghe lén chứ?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Chắc không có, người khác có gài trên người tớ hay không tớ cũng không biết." Lưu San không chắc chắn nói.
"Trước tiên để phòng ngộ nhỡ, tớ tìm người kiểm tra cho cậu một chút." Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Trương Tinh Vũ.
Chỉ một lát sau, một bóng đen từ chỗ núp đi ra, dùng dụng cụ kiểm tra cho hai người họ, xác định là không có vấn đề gì.
Lúc này Bạch Nguyệt mới nói: "Ý của chúng tớ là, cần bản thân cậu ra mặt, liên lạc với người của Vô Hình, đi cứu Thẩm Diên Dũng, đây là bề ngoài, sự thực là, khi các cậu cứu anh ấy sẽ gây ra một trận hỏa hoạn lớn, chúng tớ sẽ nói với bên ngoài là Thẩm Diên Dũng đã chôn thân nơi biển lửa, trên thực tế chúng tớ sẽ thả anh ấy ra, từ đây anh ấy sẽ sống cuộc đời mai danh ẩn tích."
"Tiểu Bạch." Lưu San muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn Bạch Nguyệt.
"Làm sao thế?" Bạch Nguyệt khó hiểu nói.
Lưu San vẫn là không nói ra, cô đổi giọng nói: "Tớ có thể không dùng người của Vô Hình không, tớ bảo Giang Diệp đi cứu, Giang Diệp là người nước D, dù truy cứu họ cũng không truy cứu đến nước D, có được không?"
"Đó là biện pháp tốt nhất, nhưng Thẩm Diên Dũng thích cậu, cậu lại kết hôn với Giang Diệp, Giang Diệp cứu anh ấy ra, quan hệ ba người của các cậu, cậu đã nghĩ sẽ giải quyết như thế nào chưa?"
"Tớ sẽ nói rõ với Thẩm Diên Dũng là tớ đã lập gia đình, anh ấy xứng đáng tìm được người tốt hơn."
"Anh ấy vì cậu mà mất chức tổng thống, còn bị nhốt lâu như vậy, vừa ra lại biết cậu đã kết hôn, tớ lo có thể tâm lý của anh ấy không chịu nổi." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Vành mắt Lưu San đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh, tránh né ánh mắt Bạch Nguyệt: "Tớ cũng không biết phải làm gì, dù sao, chuyện đầu tiên chính là phải cứu anh ấy ra, những chuyện khác, sau này hãy nói."
"Hơn nữa, tớ nhớ rõ quan hệ giữa Thẩm Diên Dũng và Giang Diệp vốn không tốt?" Bạch Nguyệt không biết tin này là thật hay là do cô tự tưởng tượng ra.
"Trước kia, Thẩm Diên Dũng có một người bạn gái là em gái của Giang Hành Duật, cô ấy vì Thẩm Diên Dũng mà tự sát, nên Giang Hành Duật hận Thẩm Diên Dũng, hận thù của họ là như vậy." Lưu San giải thích.
"Vậy cậu dùng người của Giang Diệp cứu Thẩm Diên Dũng, anh ta sẽ giúp sao?" Bạch Nguyệt hoài nghi.
"Anh ấy sẽ, hơn nữa trên thực tế cứu Thẩm Diên Dũng cũng không phải anh ấy mà là các cậu, đến lúc đó Thẩm Diên Dũng được tự do, Giang Hàng Duật chắc sẽ không tìm tới anh ấy, hơn nữa, thật ra thế lực sau lưng Thẩm Diên Dũng rất mạnh, dù anh ấy không làm tổng thống nữa thì Giang Hàng Duật cũng không đối phó được anh ấy."
"Nhưng cậu đã gả cho Giang Diệp, việc này sẽ trở thành một thanh đao sắc bén đâm vào trái tim Thẩm Diên Dũng."
"Tớ cũng không muốn." Lưu San nói khẽ.
"Những lời này là có ý gì?" Bạch Nguyệt nghe được ý ở ngoài lời.
Truyện convert hay : Vạn Năm Chỉ Tranh Sớm Chiều