CHƯƠNG 844: ĐỪNG NHIỀU, SẼ ĐAU LÒNG ĐẤY
“Cảm giác thế nào?”
“Quý khách, nước ép bưởi của cô đây.” Nhân viên phục vụ cắt ngang.
“Cảm giác rất thoải mái, cả người đều lâng lâng, giống như đang bay, sau đó sống lưng bỗng nhiên tê liệt, cũng không đau, tôi cũng không có cảm giác gì.” Lưu San giải thích.
“Nghe có vẻ không đáng tin, cô mau mang nước bưởi qua đó đi.” Rosen nhắc nhở.
“Gấp cái gì, bọn họ đang hẹn hò, anh anh em em, tôi đứng như cái bóng đèn, tôi mang qua muộn một chút, bọn họ uống một ly nước bưởi là được rồi, thật lãng phí, nói không chừng, họ còn đang cố ý đẩy tôi đi.” Lưu San nhàn nhã nói, tiện tay cầm ly nước bưởi lên nhấp một ngụm...
Cô vừa nhận ra mình đã làm chuyện gì, đối diện với ánh mắt Rosen, cô xấu hổ nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền cô cho tôi thêm một ly nước bưởi nữa.”
Rosen bị Lưu San chọc cười, cũng không vội thúc giục cô rời đi.
Nhưng Thẩm Diên Dũng lại gấp gáp.
Anh đã nhìn đồng hồ bốn lần rồi, mất kiến nhẫn nhìn về phía phòng nhỏ.
Kim Nhã nhìn Thẩm Diên Dũng tình tứ: “Anh Thẩm, hay là anh uống ly của em đi.”
Cô đưa ly nước bưởi cho Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng không nhận lấy: “Em mát-xa cho tôi đi, giống như hôm qua ấy.”
“Vâng.” Kim Nhã đặt ly nước bưởi xuống, đi ra phía sau Thẩm Diên Dũng, mát-xa đầu cho anh.
Tối qua Thẩm Diên Dũng ngủ chỗ cô, nhưng anh không làm chuyện gì cả, cô chỉ mát-xa đầu cho anh, mát-xa được một lúc thì anh ngủ thiếp đi.
Thẩm Diên Dũng là nhân vật lớn nắm giữ vận mệnh nước D, con gái của các bộ trưởng và Tổng thống đều nịnh bợ anh, nếu cô có thể gả cho anh, chắc chắn nhà họ Kim sẽ nổi bật nhất trong các bộ trưởng, nắm bắt chính quyền nước D.
Cô dùng trái tim để lấy lòng Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng vẫn thấy buồn bực, nhìn căn phòng nhỏ, lại liếc nhìn điện thoại, cô đã đi nửa tiếng rồi, mua một ly nước bưởi có cần lâu như vậy không.
Lưu San uống xong ly nước bưởi, bưng một ly nước mới khác, đi ra khỏi phòng nhỏ.
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy cô, giãn lông mày ra, ôm eo Kim Nhã, kéo cô vào trong ngực mình, dịu dàng nói với Kim Nhã: “Đỡ hơn nhiều rồi, quả nhiên bàn tay em mềm mại, da thịt thật nõn nà.”
Kim Nhã xấu hổ rũ mắt xuống: “Nếu anh muốn, em có thể ở bên cạnh phục vụ anh cả đời.”
Lưu San nghe Kim Nhã nói vậy thì nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt ly nước bưởi lên bàn.
Giữa người với người vốn không lúc nào cũng giữ mối quan hệ cố định, ngày xưa là bạn tốt, hôm nay là người xa lạ quen thuộc, ngày xưa là người yêu, bây giờ là kẻ thù, ngày xưa là người xa lạ, bây giờ lại là người yêu.
Lòng người vốn không thể đoán trước, cô không thông minh, cũng không suy nghĩ sâu xa, không nhìn thấu nổi lòng người, thì dứt khoát không suy đoán nữa, không suy nghĩ nhiều, cũng không tính toán.
Khi tình yêu đã không còn nữa, có tính toán cũng không thay đổi được gì, cứ bình tĩnh tiếp nhận hiện thực là được.
Không sao cả.
Đổi một cuộc sống mới, đổi hoàn cảnh mới, là xóa bỏ được mọi thứ, làm lại từ đầu.
Cô và Thẩm Diên Dũng đã là quá khứ, anh có thể tìm người yêu mới, cô cũng thấy vui mừng cho anh.
Giữa bọn họ chỉ có như thế thôi.
Cô nhìn đi hướng khác, bãi cỏ được chăm sóc rất tốt, xanh mơn mởn, phía cuối bãi cỏ là một khu rừng, giữa khu rừng có một hồ nước trong vắt, bây giờ mà chèo thuyền trên hồ chắc sẽ rất dễ chịu.
Thẩm Diên Dũng đang từ từ hôn lên má Kim Nhã, lúc cách mặt cô ta 3cm thì ngừng lại, nhìn Lưu San.
Cô đang nhìn mặt hồ, suy nghĩ miên man, khóe miệng hơi cong lên.
Sắc mặt Thẩm Diên Dũng lập tức tái nhợt, mắt ánh lên sự tức giận: “Ai cho phép cô ở đây, cút.”
Lưu San tỉnh táo lại, thấy Thẩm Diên Dũng đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô, lại thấy tư thế bọn họ rất mờ ám, có lẽ đang bảo cô cút đi.
Cô không do dự đi tới phòng nhỏ ngay.
Thẩm Diên Dũng thấy cô rời đi, anh bắt đầu hối hận, lông mày nhíu chặt.
Anh cũng không thể mất mặt mà bảo cô quay lại.
“Anh sao vậy, đầu lại đau sao?” Kim Nhã quan tâm hỏi: “Em mát-xa giúp anh.”
Cô Thẩm Diên Dũng đứng dậy từ trên người, vòng qua phía sau anh, giúp anh mát-xa.
Rosen thấy Lưu San đi tới phòng nhỏ, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lưu San mỉm cười: “Tôi thì có chuyện gì chứ, bọn họ muốn làm mấy chuyện xấu hổ nên đuổi tôi đi.”
Rosen quan sát vẻ mặt của cô, thấy vẻ hồn nhiên như không có chuyện gì: “Tôi nghe nói…”
Rosen không nói tiếp mà cúi đầu.
“Cậu nghe nói gì?” Lưu San truy hỏi, tính cô vốn nôn nóng, không thích người khác chỉ nói đến một nửa.
“Anh Đường nói cô là kẻ thù của ngài Thẩm, ngài Thẩm giữ cô bên cạnh để hành hạ cô.” Rosen nhìn Lưu San, nghi ngờ.
Lưu San cười: “Kẻ thù sao? Bọn họ nghĩ thế nào là chuyện của họ, tôi sẽ không bị ràng buộc bởi suy nghĩ của họ đâu, còn hành hạ đau đến cỡ nào, chỉ cần không phải là hành hạ tinh thần, thì đều không sao, tôi hỏi cậu này, bên hồ nước kia có thể chèo thuyền được không?”
Rosen nhìn cô vui vẻ thì càng đau lòng hơn: “Bên đó là chỗ câu cá, cuộc thi câu cá hằng năm đều diễn ra ở đó, có thể sẽ cho chèo thuyền, cô muốn đi chèo thuyền à?”
Lưu San gật đầu: “Tôi nhớ rất nhiều năm về trước, tôi và Tiểu Bạch ngồi trên thuyền câu cá trong một trang trại ở nước A, gió mùa thu thổi qua, sóng nước lăn tăn.”
“Để tôi xem, nếu hôm nay có thời gian tôi sẽ sắp xếp giúp cô.” Rosen dịu dàng nói.
Lưu San nhìn Rosen cảm kích: “Rosen, tôi muốn tặng cậu một thứ, cậu đưa điện thoại cho tôi.”
Rosen khó hiểu, đưa điện thoại cho Lưu San.
Lưu San mở tin nhắn ra, gõ một dãy số và một dãy mật khẩu trong ghi chú, lưu lại, rồi đưa cho Rosen.
Rosen liếc nhìn ghi chú: “Đây là gì vậy?”
“Đây là tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ của tôi, tặng cho cậu hết.” Lưu San cười nói.
Rosen ngạc nhiên nhìn Lưu San, nhíu mày lại: “Tại sao cô lại cho tôi những thứ này.”
“Tôi không dùng đến, chồng tôi mất rồi, con tôi cũng không còn nữa, bạn tôi…” Trong đầu Lưu San lóe lên bóng dáng của Bạch Nguyệt: “Cô ấy có rất nhiều tiền, trong này cũng có một phần là cô ấy cho tôi, số tiền này cũng để không trong ngân hàng Thụy Sĩ chẳng để làm gì, tôi cảm thấy cậu rất tốt, nên muốn tặng nó cho cậu.”
“Cô phải giữ lại cho riêng mình chứ.” Rosen tức giận xóa số tài khoản và mật khẩu trong hộp thư nháp.
Lưu San mím môi, nhìn Rosen với ánh mắt phức tạp, thật ra trong lòng cô hiểu rõ, Thẩm Diên Dũng không để cô chết, cũng sẽ không thả cô đi.
Cô mà không nói ra chân tướng, cả đời này sẽ bị giam cầm đến chết, số tiền này cô sẽ không dùng đến.
Nếu cô nói ra chân tường, Thẩm Diên Dũng, Đường Quốc Trung và những người đứng phía sau sẽ đấu nhau ác liệt, tương lai mờ mịt, cô không gánh chịu nổi tội danh nặng nề này.
Giang Diệp đã chết, cô muốn dùng tính mạng này để bồi thường cho anh, hơn nữa cô đã mất đi cánh tay rồi, cô không dám nghĩ tới, sợ mình sẽ đau lòng, rồi lai nghĩ đến cái chết, cho nên cô sẽ không đau lòng vì mình không còn tay nữa.
Truyện convert hay : Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!