CHƯƠNG 846: CẦU XIN SẼ ĐƯỢC THA
Lưu San thật sự muốn hỏi, cánh tay có thể mọc ra được không?
Nhưng cô không còn sức để hỏi.
Cánh tay cô mất là vì nhảy lầu, nếu cô chết lúc đó, cô sẽ không biết mình đã mất cánh tay.
Nhưng việc nhảy lầu của cô không thoát khỏi liên hệ với anh.
Quên đi, giữa bọn họ có quá nhiều ân oán, tôi hại anh, anh hại tôi, tóm lại luôn dính dáng đến nhau.
Cô không tính toán rõ ràng, cũng không muốn quên đi, rất mệt mỏi.
Bây giờ cô thích ngủ hơn.
Ngủ rồi còn được mơ thấy giấc mơ đẹp.
Cuộc sống mà cô mong muốn sẽ được thêu dệt trong đầu.
Thêu dệt xong, cô sẽ nghĩ những điều đó là thật.
“Bác sĩ, lúc nãy cô ấy đã tỉnh rồi, sao giờ lại hôn mê nữa.” Thẩm Diên Dũng lo sợ hỏi.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ thận trọng cam đoan.
Lưu San lại ngủ rất lâu, đến khi tỉnh lại, người đứng ở đầu giường cô là Rosen.
Lưu San nhếch miệng cười: “Tôi rất vui khi nhìn thấy cậu.”
Vừa mở miệng, cô phát hiện cổ họng mình đau như bị thiêu đốt, nhưng vẫn nhẫn nhịn: “Tôi còn tưởng rằng mình sẽ không gặp lại cậu nữa.”
Rosen nhíu mày, đau lòng nói: “Tôi dẫn cô đi, chúng ta sẽ tới nước Anh, nước Pháp, hoặc những nơi xa xôi, tôi sẽ không làm quản gia nữa, tôi biết nấu món ăn của các nước, chúng ta có thể mở nhà hàng, chắc chắn sống một cuộc sống rất tốt.”
Lưu San bình tĩnh nhìn Rosen, lẩm bẩm: “Tôi đang nằm mơ sao?”
“Tôi thích cô, thích tất cả dáng vẻ của cô, hãy để tôi dẫn cô đi.” Rosen nhíu mày nói.
Lưu San nở nụ cười: “Tôi thích giấc mơ này.”
Cô nhìn cánh tay phải đã mất của mình: “Đáng tiếc, cánh tay đã không còn, tôi đành thêu dệt giấc mơ khác vậy.”
Cô nhắm mắt lại.
“Lưu San.” Rosen ngồi bên giường giữ vai cô.
Cô ngửi thấy mùi thơm hoa dành dành trên người anh, mở mắt ra, trong mắt như bị che khuất bởi một tầng sương mù: “Hóa ra tôi không nằm mơ. Tôi già rồi không phân biệt đây là mơ hay thực, là do tôi đã ngủ quá nhiều sao?”
“Ngài Thẩm đang ngủ, tôi sẽ dẫn cô đi ngay.” Rosen định bế cô.
Lưu San nắm tay anh ngăn cản: “Tôi không thể đi.”
“Tại sao không thể đi, cô thích ngài Thẩm?” Rosen hơi mất bình tĩnh.
Lưu San lắc đầu: “Từ lúc anh ta bắt đầu giết Giang Diệp, toàn bộ tình cảm giữa tôi và anh ta đã cắt đứt, tôi là người rất bị động, người khác thích tôi, có thể tôi sẽ thích lại, người khác không thích tôi, tôi chắc chắn sẽ không thích người đó, Rosen, cảm ơn cậu đã thích tôi, có điều, chúng ta hợp làm chị em hơn, từ nay, tôi sẽ làm chị của cậu.”
Rosen quay mặt đi: “Tôi dẫn cô đi trước, nếu không sớm muộn gì cô cũng sẽ bị tra tấn đến chết mất, lần trước là tay, lần này là…”
“Lần này là gì?” Lưu San hỏi.
“Không có gì, cô có ngốc không vậy, ở lại đây làm gì?” Rosen cưỡng ép muốn bế Lưu San lên.
“Tôi không thể đi, Thẩm Diên Dũng đang điên, chắc chắn anh ta sẽ đối phó với Bạch Nguyệt để khiến tôi khó chịu, tôi không sao, người tôi yêu, người yêu tôi đều không còn nữa…”
“Cô vẫn còn tôi, sau này tôi sẽ chăm sóc cô.” Rosen buột miệng nói ra.
Lưu San nở nụ cười: “Vì vậy tôi càng không thể liên lụy cậu, chú thích tôi, chăm sóc, giúp đỡ tôi, cho tôi mọi thứ mà tôi muốn, ngay cả khi chết cũng giúp tôi bảo vệ bí mật, nhưng anh ấy đã chết rồi. Anh ấy nói không phải vì tôi đâu, nhưng tôi biết, tất cả đều là vì tôi.
Tôi và cậu mới quen biết nhau, cho dù cậu thích tôi cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, tình cảm con người sẽ thay đổi, chỉ cần không cố chấp, có thể buông xuôi mọi thứ là được. Rosen, tôi có một tâm nguyện chưa hoàn thành, cậu hãy giúp tôi đi.”
Rosen quay mặt đi, ngẫm nghĩ những lời Lưu San vừa nói.
Lưu San xoay mặt anh lại, nở nụ cười vui vẻ: “Bởi vì có cậu, tôi cảm thấy cuộc đời tôi rất đáng giá, lúc trẻ thì ngông cuồng, tùy hứng làm bậy, tôi đã làm rất nhiều chuyện không nên làm, chuyện không nên làm, thời thanh xuân còn được Tổng thống thích, làm người gây họa, hại Tổng thống mất chức, lúc tôi yếu đuối, chú đã xuất hiện luôn cưng chiều tôi, bây giờ tôi đã lớn tuổi rồi, còn được chàng trai trẻ thích, ha ha.”
Rosen nghiêm mặt: “Tôi không nói đùa với cô.”
Lưu San ngưng cười: “Tôi không thể đi, Tiểu Bạch đã nói với tôi, không nên kích động, phải lý trí, 30 năm qua tôi luôn tùy hứng, làm chuyện bốc đồng, mặc kệ sự nghiệp hay tình cảm, cuối cùng mới ra nông nỗi này, lần này tôi không thể tùy hứng nữa.”
“Theo quan điểm của tôi, bây giờ cô đang tùy hứng.”
“Anh không hiểu đâu, trước đây tôi chỉ nghĩ đến mình, chưa bao giờ nghĩ cho người khác, tôi đã hại ba mẹ tôi, hại cả chú nữa, tôi không thể hại thêm nhiều người nữa, tôi không sao, đời này của tôi đã đáng giá rồi, cậu giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này có được không?” Lưu San nhìn anh với ánh mắt cầu xin.
Rosen nhìn Lưu San không đành lòng: “Nguyện vọng của cô là gì?”
Lưu San nở nụ cười: “Cậu để tôi lên giường trước.”
Rosen đặt cô lên giường.
“Cậu đưa điện thoại cho tôi.” Lưu San giơ tay về phía Rosen.
Rosen đưa điện thoại cho cô.
Lưu San nhập mật khẩu và tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ vào hộp thư nháp, sau đó nhập địa chỉ mộ của ba mẹ mình.
Cô đưa điện thoại cho Rosen: “Tôi đưa cho cậu hết số tiền của tôi, tôi không cần nó.
Tôi không biết đời này mình có còn cơ hội được tự do nữa không?
Chú tên là Giang Diệp, anh ấy đã đối đầu với nhà họ Giang từ lâu, không biết bây giờ anh ấy được an táng ở đâu? Làm phiền cậu giúp tôi điều tra, nếu tìm được anh ấy, hãy chôn cất anh ấy bên cạnh ba mẹ tôi, anh ấy tốt với tôi như vậy, ba mẹ tôi cũng sẽ chăm sóc anh ấy.
Nếu một ngày nào đó tôi chết, xin cậu nghĩ cách an táng tôi bên cạnh ba mẹ tôi, nếu cậu không làm được cũng không sao, tôi không trách cậu.”
Rosen không nhận điện thoại, mắt ánh lệ nhìn Lưu San.
Tiếng mở cửa vang lên.
Lưu San giật mình, nhét điện thoại vào tay Rosen: “Mau trốn đi.”
Rosen cũng nhíu mày, gương mặt đỏ lên khác thường, trốn dưới gầm giường.
Thẩm Diên Dũng bước vào, thấy Lưu San đã tỉnh lại, mỉm cười hô lên: “Bác sĩ, bác sĩ.”
Một lát sau, các bác sĩ đã xông vào, làm đủ loại kiểm tra với cô.
“Cô đói không?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Cô rất sợ đói, cũng thèm ăn vặt, nhưng cô đã đói lâu như vậy, ngược lại đã đói đến mức không còn cảm giác gì nữa, cô lắc đầu.
Thẩm Diên Dũng nhíu mày, nghiến răng: “Để cô cầu xin khó như vậy sao?”
“Nếu tôi cầu xin, anh sẽ thả tôi sao?” Lưu San hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Thẩm Diên Dũng nói dứt khoát.
“Vậy thì tôi cầu xin anh, xin lỗi anh, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên làm như vậy, tôi thành thật xin lỗi, xin anh rộng lượng bỏ qua cho tôi, để tôi rời đi, tôi bảo đảm, sau này nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, sẽ biến mất hoàn toàn.” Lưu San kiên định nói.
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quỳ xuống cầu xin.”
Lưu San không hề do dự, quỳ xuống đất, dập đầu lạy: “Đều là lỗi của tôi, xin anh hãy tha cho tôi, để tôi rời đi.”
“Cô sai ở đâu?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Truyện convert hay : Y Phi Kinh Thế