CHƯƠNG 855: DỌA BÀ ĐÂY SỢ NỔI DA GÀ
"Thẩm Diên Dũng, đây không phải bữa tối cuối cùng chứ?" Cô suy đoán hỏi.
Thẩm Diên Dũng sâu kín liếc nhìn cô một cái: "Không phải, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, nên ăn ngon một chút."
Câu nói này còn có ý khác là, sau này không được ăn ngon như vậy.
Nếu cô không ăn nữa, hình như hơi thiệt thòi.
Cô cầm đũa lên, nhìn thấy Rosen bưng một con cua lớn tới.
Đúng, cô còn có con cua lớn chưa ăn.
"Tôi có thể cất con cua đến tối ăn không?" Lưu San hỏi.
Thẩm Diên Dũng khẽ gật đầu.
"Những đồ ăn này, nếu ăn không hết, anh sẽ xử lý như thế nào?" Lưu San lại hỏi.
"Những đồ ăn này ăn không hết Rosen sẽ xử lý, buổi tối sẽ có đồ ăn mới." Thẩm Diên Dũng nói.
"Chà." Lưu San nhớ lại, trước đó Thẩm Diên Dũng và bạn gái anh ăn không hết con cua, Rosen lén cất đi cho cô. Cho nên, nếu cô không ăn hết, có thể cất đi cho Rosen, nghĩ như vậy, nên cô cũng không lo ăn không hết sẽ lãng phí nữa.
"Sau này tôi theo chân Rosen học tập đúng không?" Lưu San hỏi dò.
Thẩm Diên Dũng nhíu mày, để đũa xuống: "Em muốn nói cái gì?"
"Tôi muốn hỏi một chút, sau này có phải tôi sẽ đi theo Rosen học tập không, trước đó không phải anh nói để tôi đi theo Rosen sao?" Lưu San giải thích.
Thẩm Diên Dũng ngậm miệng không nói lời nào.
Anh không nói, cô cũng không biết ý nghĩ của anh.
Cuối cùng anh không nói gì, đứng lên: "Em từ từ ăn."
Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng đi ra cửa, không hiểu hỏi Rosen: "Rốt cuộc anh ấy có ý gì? Sao tôi không hiểu nhỉ."
"Bây giờ cô đã gả cho ngài Thẩm, chính là bà Thẩm, đương nhiên không cần làm việc của người giúp việc nữa." Giọng nói của Rosen hơi nóng nảy.
"Nói linh tinh, cái gì người giúp việc không người giúp việc, cậu làm quản gia, nhưng là công việc, tôi đi theo học tập, cũng là công việc, tôi muốn học tập với cậu, ít nhất có người có thể nói chuyện phiếm." Lưu San nói.
Rosen tỏ ra nhã nhặn hơn: "Nhìn ý ngài Thẩm chắc sẽ không để cho cô làm, nên mới tức giận rời đi. Còn nữa, Kim Nhã đã tới, đang ở trong biệt viện. Cô có muốn đi gặp hay không?"
Lưu San lắc đầu: "Cậu có muốn ngồi xuống ăn hay không, bây giờ đồ ăn vẫn nóng, ăn khá ngom."
"Tôi không được ăn, đây là quy củ, tôi giúp cô bóc cua." Rosen nói.
Lưu San liếc nhìn tay phải trống không: "Đúng là tôi ăn không tiện, cảm ơn."
Rosen nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô: "Cô không quan tâm sao?"
"Cậu nói Kim Nhã? Quan tâm có làm được gì, đây không phải chuyện tôi có thể thay đổi và chi phối, còn không bằng tôi hưởng thụ đồ ăn ngon, sống vui vẻ, không cần thiết nghĩ đến những thứ không vui." Lưu San nhìn Rosen bóc cua.
Rosen tách chân cua ra, cho dấm vào bên trong.
Lưu San trực tiếp cầm ăn: "Chà, ngon thật, tươi mới, ăn ngon hơn lần trước nhiều, lại không tanh."
"Sau trang viên của ngài Thẩm có một hồ rất lớn, hồ vây quanh núi, tôi đã chuẩn bị du thuyền, thuyền nhỏ quá nguy hiểm, nếu cô muốn chơi, tôi có thể sắp xếp." Rosen khẽ nói.
Lưu San cười gật đầu: "Rosen, cậu có thể giúp tôi cầm máy tính tới không?"
"Cô có thể đề cập với ngài Thẩm, chắc ngài ấy sẽ đồng ý."
Lưu San lắc đầu: "Anh ấy sẽ không đồng ý."
"Tại sao?"
"Tôi nghe nói, người bên ngoài đều tưởng Lưu San đã chết, có máy tính thì tôi có thể liên lạc với bên ngoài, chắc anh ấy sẽ lo lắng."
"Cô sẽ liên lạc với bên ngoài sao?" Rosen hỏi dò.
"Sẽ không. Tôi là một con mãnh hổ mang theo ôn dịch, tôi muốn tìm bạn lúc nhỏ, nhưng dù tôi ra ngoài, tìm được bạn bè, thì chỉ có thể mang đến ôn dịch cho họ và rất nhiều người vô tội." Lưu San ghé vào mặt bàn cảm thán nói.
"Ngài Thẩm đã trở về." Rosen nhắc nhở.
Lưu San quay đầu, nhìn thấy Thẩm Diên Dũng đi tới.
Anh mới ra ngoài một lát thôi mà.
"Cậu đi xuống đi." Thẩm Diên Dũng ra lệnh cho Rosen.
Rosen đặt con cua trong tay xuống, cung kính gật đầu, cúi thấp đầu, không nhìn Lưu San, quay người rời đi.
Lưu San cũng không nói chuyện, cũng không hỏi anh, cô chọc con cua, như có điều suy nghĩ.
Thẩm Diên Dũng nhận con cua, nói với Lưu San: "Em không cần đi theo Rosen học tập, tôi chuẩn bị cho em một cái máy tính, nếu thấy nhàm chán, em có thể chơi."
Lưu San ngạc nhiên, anh laị có thể chuẩn bị máy tính cho cô, không sợ cô liên lạc với bên ngoài sao?
Lưu San lập tức nhảy cẫng lên, gật đầu lia lịa.
Hôm nay cô gặp vận may sao?
Có đồ ăn ngon, còn có máy tính, nếu tất cả chuyện này đều là Thẩm Diên Dũng làm nền cho việc khiến cô sống không bằng chết, thì cô hi vọng loại làm nền này có thể kéo dài lâu một chút, ví dụ như, đến khi trời đất sụp đổ.
Thẩm Diên Dũng dùng cái kéo tách vỏ cua, lại dùng muỗng và que nhỏ lấy thịt ra, chấm dấm gừng, đưa tới miệng cô.
Lưu San thận trọng ăn một miếng, hơi bối rối nhìn Thẩm Diên Dũng.
Anh tiếp tục bóc thịt cua cho cô.
Anh có một đôi bàn tay cao quý, trắng nõn như ngọc, khớp xương rõ ràng, rất đẹp mắt.
Người hào hoa như anh bóc cua cho bất kỳ phụ nữ nào, người đó đều sẽ cảm động.
Anh cũng bóc cua như vậy cho Kim Nhã sao?
Lưu San mỉm cười, khi có thể hưởng thụ thì hết sức hưởng thụ đi, vậy thì khi chết đi cũng sẽ không cảm thấy thua thiệt.
Nhìn cô cười, tâm trạng Thẩm Diên Dũng cũng khá hơn nhiều.
Vốn không muốn cho cô ăn cua, vì cua tính hàn, sợ thân thể cô không chịu đựng nổi, nhưng lúc này, anh hi vọng, con cua này có thể bóc đến khi trời đất không còn nữa.
Nhưng còn chưa ăn xong cua, Lưu San đã chạy tới toilet nôn, còn nôn cả cơm trưa ra.
Sau khi nôn xong, cả người mềm nhũn, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tức nước vỡ bờ, ăn qúa nhiều, lòng tham không đáy, mới bị nôn hết ra.
Thẩm Diên Dũng lo lắng nhìn cô: "Làm sao lại nôn? Em có chỗ nào không thoải mái?"
"Chỗ nào cũng rất tốt, chỉ muốn đánh răng, đánh răng xong muốn ngủ một lát." Lưu San nói, giống như người vừa nôn không phải cô.
"Ừ, trong phòng đã chuẩn bị bàn chải đánh răng cho em, bàn chải đánh răng màu đỏ là của em, khăn mặt màu đỏ cũng là của em." Thẩm Diên Dũng vẫn không yên lòng nói.
Lưu San vui vẻ bước qua anh, đi vào phòng của họ, đánh răng, rửa mặt xong, cô nằm dài trên giường, nhắm mắt lại lập tức ngủ mất.
Thẩm Diên Dũng gọi bác sĩ đến: "Tinh thần cô ấy luôn không tốt lắm, một ngày phải ngủ hơn 15 tiếng, hơn nữa, ăn cũng không được ngon miệng lắm, ăn một chút đã no, ăn nhiều còn nôn, đây là tại sao?"
"Có hai nguyên nhân, một loại là tâm lý, một loại là bệnh lý, lúc trước đã kiểm tra sức khoẻ cho cô ấy, không có bất cứ vấn đề gì, nên tôi nghi là tâm lý." Bác sĩ nói.
Thẩm Diên Dũng nhớ trước đó bác sĩ đã đề nghị anh đưa Lưu San đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng Lưu San thích món ăn ngon như vậy, anh không tin cô bị bệnh kén ăn.
Buổi chiều.
Lưu San tỉnh ngủ, nhìn thấy Thẩm Diên Dũng đứng ở đầu giường nhìn cô, lông tơ toàn thân cô đều dựng lên.
Truyện convert hay : Đô Thị Vô Địch Chiến Thần