CHƯƠNG 862: KHÔNG ĐƯỢC QUÁ TÀN NHẪN VỚI EM, EM SẼ GHI NHỚ TRONG LÒNG
“Em ở bên cạnh anh, thứ nhất, em cần lắp lại cánh tay, thứ hai, chỉ có em ở bên cạnh anh, họ mới không nghi ngờ anh đã biết mọi chuyện, thứ ba, anh thường xuyên đối xử tàn bạo với em, họ sẽ buông lỏng cảnh giác, cuối cùng, em không muốn làm người chờ đợi nữa, em đã đợi năm năm rồi, vô cùng khổ sở.” Lưu San hai mắt đỏ hoe.
Thẩm Diên Dũng kích động ôm chặt cô.
Cô quyết định đi lắp tay giả, chắc là đã cảm thấy thoải mái với quá khứ.
Cô quyết định ở lại, không rời đi, có phải chứng minh cô đã yêu anh sâu đậm?
Trái tim lơ lửng của anh cuối cùng đã có thể dừng lại.
Lòng anh vẫn như cũ, đơn giản, thoải mái, lương thiện.
Lưu San có chút kích động muốn khóc, lau khóe mắt, có vệt ướt: “Không được quá tàn nhẫn với em, em sẽ ghi nhớ trong lòng đấy.”
“Sau này sẽ không đối xử tệ với em, em nghe anh, để Bạch Nguyệt cứu em ra, em đi cùng với Bạch Nguyệt, chỉ cần em an toàn, anh làm việc mới yên tâm, nếu không, em chính là điểm yếu của anh, có em ở bên, anh không cách nào làm việc một cách lý trí được.” Thẩm Diên Dũng thấp giọng nói.
Lưu San không ngẩng đầu nhìn anh, vẫn như cũ vùi đầu vào vai anh, cô lúc này, đang cố gắng kìm nước mắt, nhìn anh cô sẽ tủi thân mà khóc mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lưu San dần bình ổn lại tâm trạng, lùi lại hai bước, nhìn anh: “Anh định khi nào để Bạch Nguyệt cứu em ra?”
“Trong vòng một tháng, đây là địa bàn của anh, đương nhiên, anh sẽ lấy kết hôn làm lí do, đưa em đi Anh du lịch, quan hệ của Bạch Nguyệt và Alan rất tốt, nước Anh là địa bàn của Alan, Bạch Nguyệt sẽ ra tay cứu em.” Thẩm Diên Dũng nhìn cô không nỡ.
Lần này xa nhau, không biết khi nào có thể gặp lại.
“Vậy, anh cần thời gian bao lâu để giải quyết mấy người kia?” Lưu San lo lắng hỏi.
Thẩm Diên Dũng không trả lời: “Anh sẽ cố gắng.”
Lưu San thực ra trong lòng hiểu rõ, người bên cạnh Thẩm Diên Dũng có rất nhiều người là của Đường Quốc Trung, cũng không biết kẻ đứng sau là ai, cho dù anh có nhiều tài sản nhưng bên cạnh chỉ còn một người của Đường Quốc Trung thôi, anh cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Anh nhất định sẽ tìm ra tất cả, rồi mới để cô ở bên anh.
Nhưng, tất cả những kẻ đó, đều rất khó tìm.
Con người có thể giả vờ, lòng người mơ hồ.
“Em có một cách.” Lưu San nói.
“Hửm?”
Lưu San biết chủ ý của mình có vẻ tồi, nhưng nói không chừng lại có tác dụng: “Anh lúc đầu bị mất tước vị tổng thống là vì Nam Cung Nguyệt, nếu như Nam Cung Nguyệt tha thứ cho anh, thì có thể dùng thân phận Thẩm Diên Dũng quay lại nước A, sau khi về nước A, anh có thể dùng người của Cố Lăng Kiệt, đổi toàn bộ người bên cạnh mình, sau đó từ từ chiêu mộ người cho mình, anh muốn đến nước nào, em đều có thể đi cùng anh.”
Thẩm Diên Dũng chau mày.
Đầu óc của Lưu San rất nhanh nhẹn, nhưng, điều kiện trao đổi của Nam Cung Nguyệt rất có thể là bắt anh cưới cô ta.
Ngoài Lưu San ra, anh sẽ không cưới ai hết, dù cho là vợ trên danh nghĩa, anh cũng không muốn lấy người khác: “Cái này để sau rồi nói.”
Lưu San gật đầu: “Em đói bụng quá, bây giờ có thể ăn sáng chưa?”
Thẩm Diên Dũng không còn gì để nói: “Sức khỏe của em rất không tốt, hàng ngày mỗi sáng đều phải chạy bộ rèn luyện sức khỏe, nếu không tuổi lớn rồi thì sẽ bị nhão da.”
“Em biết rồi.” Lưu San đáp lại một tiếng.
Cô cũng biết chạy bộ có lợi cho sức khỏe, có thể ngăn chặn da chảy xệ ở tuổi già, nhưng, cô rất lười, nghĩ đến chạy bộ thì tế bào toàn thân đều kháng cự lại: “Có thể đổi thành đi bộ buổi sáng không?”
“Trước tiên cứ đi bộ trước đã, về ăn sáng thôi.” Thẩm Diên Dũng nắm tay cô.
“Quần áo không phải anh đã mua một ít rồi sao? Không cần mua nữa, em sắp rời khỏi đây rồi, đến lúc về nước A sẽ nhờ Bạch Nguyệt đi mua cùng em, chẳng phải bác sĩ nói mỗi ngày đều phải đến kích thích tay sao? Chúng ta đến gặp bác sĩ đi.” Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng đau lòng nhìn cô: “Lúc kích thích, có đau không?”
Lưu San gật đầu: “Rất đau, tức ngực, buồn nôn, đầu cũng đau nữa.”
“Sao lại đau đầu? Để anh gọi điện hỏi.” Thẩm Diên Dũng lập tức gọi điện, chất vấn: “Sao cô ấy lại có tình trạng đau đầu?”
“Lúc kích thích kinh mạch, sẽ có cảm giác đau đầu, hơn nữa cô ấy lại quá căng thẳng dẫn đến thiếu oxi lên não, gây ra đau đầu, chóng mặt, đây là triệu chứng thông thường.”
“Vậy buồn nôn thì sao?” Thẩm Diên Dũng lại hỏi.
“Đó đều là phản ứng bình thường, dưới sự kích thích của dòng điện, có vài người sẽ có hiện tượng phản kháng mạnh mẽ, phản kháng càng mạnh thì hiện tượng này sẽ càng xuất hiện, nếu như thả lỏng thì sẽ đỡ hơn.”
“Ừm, lát nữa tôi sẽ đến, chuẩn bị cho tốt.” Thẩm Diên Dũng cúp điện thoại, nhìn Lưu San: “Lúc trị liệu cố gắng thả lòng một chút, chắc cũng phải trong vòng một tháng, thời gian đầu càng mẫn cảm thì về sau tay sẽ càng linh hoạt.”
Lưu San gật đầu, nhìn bản thân đã không còn tay trái, mắt phiếm hồng, trong lòng có chút tủi thân.
Một câu của Thẩm Diên Dũng khiến cô sống không bằng chết, khiến cô từ bỏ đấu tranh cho sự sống, đối mặt với người đàn ông này, lòng cô có chút chua xót, oán hận, không cam lòng.
Cô không muốn nghĩ, nghĩ nhiều sẽ đau lòng, tâm trạng xuống dốc, sẽ buồn: “Ăn sáng thôi.”
Thẩm Diên Dũng chuẩn bị bữa sáng rất phong phú, vẫn có canh gà, nhưng Lưu San không muốn ăn, chỉ ăn chút cháo rồi thôi.
Thẩm Diên Dũng lo lắng nhìn cô: “Có chỗ nào không khỏe à?”
“Em cũng không biết, chỉ là không muốn ăn.” Lưu San thật thà nói.
“Em cố ăn một chút, nếu không thì cơ thể không chịu nổi, lát nữa còn đi trị liệu. Bữa trưa sẽ càng không muốn ăn.” Thẩm Diên Dũng nắm lấy tay Lưu San nói.
“Vậy em uống chút canh gà.” Lưu San nhìn bát canh gà.
Thẩm Diên Dũng cong khóe môi, lập tức đưa cho Lưu San bát canh gà.
“Em uống từ từ thôi, lát nữa anh quay lại.” Thẩm Diên Dũng nói rồi ra gọi điện cho Bạch Nguyệt.
Chỗ Bạch Nguyệt trời vẫn còn tối, cô đang ngủ, mơ màng nhận điện thoại của Thẩm Diên Dũng: “Có việc gì?”
“Bạch Nguyệt, một thời gian nữa tôi sẽ đưa Lưu San đến Anh, cô cho người đến cứu cô ấy, đưa cô ấy đi, chúng ta sẽ bàn kế hoạch cụ thể, ngoài ra, chứng rối loạn lo âu của Lưu San rất nghiêm trọng, cơm cũng không muốn ăn, tôi nên làm gì?”
Bạch Nguyệt tỉnh ngủ, ngồi dậy: “Anh chắc chắn là do chứng rối loạn lo âu nên không ăn cơm?”
“Ừ, chắc chắn. Tôi đã để cho cô ấy kiểm tra toàn diện cơ thể, cũng gặp cả bác sĩ tâm lý nhưng giúp cô ấy chỉ có cô.” Thẩm Diên Dũng thành khẩn.
“Nếu như vì rối loạn lo âu mà chán ăn, bắt buộc phải chữa trị, vì không phải do thức ăn mà bị vậy, cách tốt nhất để chữa chứng rối loạn lo âu là để cô ấy tránh xa những chuyện khiến cô ấy áp lực và đau khổ, hoặc giải quyết những việc cô ấy muốn giải quyết nhưng không giải quyết được, du lịch là một trong những cách tốt nhất, cách thứ hai là sử dụng thuốc.” Bạch Nguyệt nói.
Thẩm Diên Dũng suy nghĩ, trong mắt lộ vẻ buồn đau: “Để cô ấy ở cạnh cô, chắc có thể chữa được chứng rối loạn lo âu, cô cho tôi thời gian một tháng, để tôi trị khỏi tay cho cô ấy, rồi tôi sẽ để cô đưa cô ấy đi. Nếu như tôi chết, thì hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, và cả con trai của chúng tôi nữa.”
Truyện convert hay : Phế Thiếu Trọng Sinh Trở Về