CHƯƠNG 875: GIAO QUYỀN SINH SÁT CHO CÔ
Lưu San quả thực rất tò mò nên đã gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt.
"San đấy à." Bạch Nguyệt cất giọng uể oải.
"Cậu ở bên đó sao rồi? Nam Cung Nguyệt thực sự giết ông Hạng sao?"
"Ừ, cô ta đã chính miệng thừa nhận rồi, lúc trước được anh trai cô ta che giấu nhưng nhà họ Nam Cung thực sự chịu không nổi áp lực của nhà họ Hạng nên cô ta mới chủ động ra đầu thú và hiện đang bị giam trong ngục, vẫn còn rất nhiều chuyện phải đàm phán nên Thiên ủy thác tớ ở lại đây. Có lẽ phải mấy ngày nữa tới mới về được.”
"Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nha, giọng cậu nghe mệt mỏi quá, nhanh đi nghỉ ngơi đi." Lưu San cúp máy rồi quay lại nhìn Thẩm Diên Dũng: “Tiểu Bạch nói, Nam Cung Nguyệt nhận tội rồi nhưng bọn họ còn phải đàm phán, đàm phán gì vậy nhỉ?"
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San đầy ẩn ý, có chút do dự trong mắt rồi anh thở dài nói: "Ông Hạng cưỡng bức Nam Cung Nguyệt nên Nam Cung Nguyệt mới đâm chết ông ta, hiện tại Nam Cung Nguyệt đã có thai ba tháng rồi."
"Nếu vậy thì Nam Cung Nguyệt chỉ tự vệ mà thôi, không thể coi là cố ý giết người được. Đứa bé trong bụng cô ta chính là bằng chứng tốt nhất."
Thẩm Diên Dũng khẽ nhếch mép: “Chân tướng của câu chuyện không quan trọng, điều mấu chốt chính là cách nghĩ của người đời, lòng người thấu hiểu thì đó là tự vệ còn người ta không chịu hiểu thì chính là tột giết người.”
"Anh nói vậy là ý gì?" Lưu San không hiểu, cô luôn cảm thấy thỉnh thoảng Thẩm Diên Dũng nói chuyện rất bí hiểm, mà trong lòng cô cũng có những suy nghĩ mơ hồ, tuy nhiên cô không dám xác định nên đành phỏi hỏi thẳng.
"Sự thành bại của anh đều phải trông cậy vào Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt nghiêng về phía anh hay nghiêng về phía Thiên."
"Anh vẫn còn muốn làm tổng thống sao?" Lưu San lo lắng, cô thật sự không dám tưởng tượng, một khi Thẩm Diên Dũng đối đầu với Thiên thì cuộc sống sau này sẽ biến thành dầu sôi lửa bỏng đến đâu nữa.
"Em muốn anh làm tổng thống không?" Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
"Hình Thiên quản lý rất tốt, đặc biệt là vùng biển Nam Giao, nơi đó đúng là đất lành chim đậu, quốc thái dân an, trăm dân an cư lạc nghiệp, nhưng một khi xảy ra chiến tranh thì người người sẽ hoảng loạng, nói không chừng nước khác còn nhân cơ hội này mà tấn công, em không quan tâm ai sẽ làm tổng thống, em chỉ mong có thể sống yên bình, thoải mái bên anh.” Lưu San bày tỏ suy nghĩ của minh.
Đột nhiên chuông điện thoại của Thẩm Diên Dũng vang lên, anh thấy là Bạch Nguyệt gọi liền mỉm cười: “Là Bạch Nguyệt, quả nhiên thông minh."
"Ý anh là em ngốc hả." Lưu San không hiểu ý của Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng kéo Lưu San lại: “Anh thích em ngốc một chút, em mà thông minh quá anh sẽ mệt, em cứ như vậy là được.”
Anh bắt điện thoại trước mặt Lưu San.
"Là anh làm sao?" Bạch Nguyệt trực tiếp hỏi.
"Cô nói chuyện đó hả?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
"Nam Cung Nguyệt nói cô ta bị ông Hạng cưỡng hiếp nên lỡ tay giết chết ông ta.
Tôi đã mô phỏng rất nhiều tình huống, hơn nữa phán đoán dựa trên tính cách của Nam Cung Nguyệt thì ngay từ đầu cô ta sẽ phản kháng quyết liệt hoặc thỏa hiệp chứ không thể để mọi chuyện rơi vào tình huống như vậy.
Thế nhưng, lúc ông Hạng chết vẫn còn mặc quần, dao gọt trái cây vốn không ở trong phòng ông ta và một trợ lý của ông ta đột nhiên vắng mặt.”
"Ý của cô là gì?" Thẩm Diên Dũng không muốn vòng vo.
"Là anh đứng sau dàn xếp, đúng không?" Bạch Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy." Thẩm Diên Dũng không phủ nhận: “Đúng là tôi đã lợi dụng bọn họ nhưng đó cũng là do sự ích kỷ của họ mà ra, đúng là tôi muốn khiến nhà Nam Cung và nhà họ Hạng trở mặt thành thù, để Nam Cung Nguyệt đẩy nhà họ Hạng về phía mũi dùi dư luận và tôi với tư cách là vị cứu tinh của nhà họ Hạng sẽ đề bạt người nhà họ lên nội trong vòng một năm.”
"Hạng Vũ Thái cũng không phải là con rối của anh, anh ta là người cứng rắn và cũng rất trọng nghĩa khí, anh ta thà chết chứ không chịu khuất phục, hơn nữa làm việc rất quang minh lỗi lạc, trừ phi người mà anh cất nhắc là Hạng Thịnh Duật, anh ta là một người lòng dạ khó lường, làm việc không từ thủ đoạn, nhà họ Hạng mấy năm nay nhờ có anh ta mưu tính nếu không đã sớm bị nhà họ Hoa chèn ép không còn manh giáp khi nắm quyền rồi.”
"Cô đoán rất đúng, người mà tôi muốn cất nhắc là Hạng Thịnh Duật, anh ta là một người linh hoạt, hơn nữa còn biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên, nói chung là một người thông minh, biết ém tài, có thể làm được chuyện lớn.”
"Nếu để anh ta làm con rối của anh thì hãy cẩn thận, vì có ngày anh ta sẽ phản lại." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
"Tôi không hề muốn biến anh ta thành con rối của mình mà muốn anh ta trở thành người hậu thuẫn cho tôi, đó là mối quan hệ hợp tác giữa bạn bè với nhau, khi Nam Cung gia bị ép vào đường cùng thì chỉ còn tôi mới có thể cứu được bọn họ, đến lúc đó, nhà Nam Cung sẽ khẳng định chuyện mưu sát lúc trước là giả dối, và tôi có thể trở về nước một cách đường đường chính chính.
"Sau khi về nước, anh sẽ quay lại làm tổng thống sao?"
Thẩm Diên Dũng im lặng.
Bạch Nguyệt nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài nói: “Hy vọng anh sẽ bỏ qua cho Thiên như năm xưa anh ấy từng tha cho anh một mạng vậy."
"Tôi sẽ bỏ qua cho anh ta, tôi đã từng hứa, chỉ cần cô nói tôi sẽ đáp ứng cho cô một thỉnh cầu vô điều kiện." Thẩm Diên Dũng cam kết.
"Tôi cúp máy đây."
"Có một chuyện, hy vọng cô hãy giúp tôi dồn nhà họ Hạng vào đường cùng, lời khai của cô rất quan trọng, tôi sẽ đề bạt nhà họ Hạng làm tổng thống và sẽ bỏ qua cho nhà Nam Cung." Thẩm Diên Dũng cam kết.
“Còn nhà họ Hoa?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Chỉ cần nhà họ Hoa không làm gì gây tổn thương cho tôi và Lưu San thì tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu bọn họ vẫn lấy trứng chọi đá thi không thể trách tôi được, đúng không?” Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng nói.
Bạch Nguyệt im lặng.
Thẩm Diên Dũng biết cô có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, cô là một người vô cùng lý trí, lý trí đến mức khiến kẻ khác phải bực mình.
"Tôi muốn được ở bên cạnh Lưu San, lúc nào cũng có thể ở bên chăm sóc cho cô ấy chứ không phải lén lúc chạy về gặp cô ấy như bây giờ." Thẩm Diên Dũng xúc động.
"Anh muốn dùng Lưu San để thuyết phục tôi sao?" Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi ngược lại.
Thẩm Diên Dũng khẽ cười: “Tôi biết Hình Thiên là anh em của Cố Lăng Kiệt, cô giúp tôi chính là để lại một tai họa ngầm nên cô lo lắng, do dự, sợ mình đưa ra quyết định sai lầm, cô cũng biết, kết quả có thể thay đổi dựa trên lời khai của cô và kết quả đang nằm trong đầu cô, nếu tôi dùng Lưu San như một con cờ để đánh vào tình cảm thì lúc nãy khi gọi điện thoại, cô ấy đã cầu xin cô rồi, tôi và Lưu San, đều không muốn thêm gánh nặng cho cô, cô đã khiến tôi ngửa hết bài cho cô xem rồi vì vậy cô cứ làm những gì mình muốn.”
"Tôi hơi bối rối một chút." Bạch Nguyệt không trả lời trực tiếp.
"Một bên là người thân còn một bên là bạn, ai cũng bối rối cả thôi, cô cứ làm những gì con tim mình mách bảo, tôi và Lưu San sẽ không trách cô, ngược lại, tôi cũng rất cảm ơn cô đã chăm sóc cho Lưu San tốt như vậy, lần này gặp lại, tôi phát hiện cô ấy đã tăng cân, chứng trầm cảm cũng đỡ hỡn nhiều, còn có cả trai đẹp theo đuổi nữa.” Thẩm Diên Dũng vừa cười vừa nói.
"Tôi hiểu rồi. Tôi phải suy nghĩ đã." Bạch Nguyệt gác máy.
Cô nghĩ rất lâu, tình yêu, tình thân, tình bạn, chuyện chính trị, cuộc sống và cả tương lai nhưng cô không muốn nói với Cố Lăng Kiệt những chuyện phiền phức, rắc rối này.
Vì nếu nói ra thì Cố Lăng Kiệt cũng sẽ rơi vào vòng xoáy giống như cô, dù sao một người bức bối thì tốt hơn cả hai đều phải suy nghĩ, bởi lẽ đó là một nút thắt không thể tháo rời.
Cô đi dạo một mình trong vườn, khi đi tới sườn núi đằng sau vườn thì đột nhiên bị một người bịt mũi và bất tỉnh…
Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư