CHƯƠNG 878: DÙ ANH KHÔNG Ở ĐÂY NHƯNG VẪN MONG EM CÓ THỂ BẢO VỆ ĐƯỢC BẢN THÂN
Thẩm Diên Dũng nhìn ánh mắt mong đợi của cô nói: “Kịp, sáng mai anh sẽ đưa cho em."
"Thật sao? Em phải cảm ơn anh thế nào đây?" Lưu San vui vẻ liếc Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng thở dài một hơi nói: “Vốn là để dành cho con gái của chúng ta. Thôi thì tặng bọn họ trước vậy, sau này nếu có thứ tốt hơn anh sẽ mua."
"Anh đã mua từ lâu rồi sao?" Lưu San kinh ngạc hỏi.
"Cũng không lâu lắm. Lúc trước thấy vừa ý thì mua thôi." Thẩm Diên Dũng giải thích.
Lưu San xoay người lại đối diện với Thẩm Diên Dũng: “Sao em lại cảm thấy anh đối xử với con gái của chúng ta còn tốt hơn cả em nhỉ? Còn nghĩ tới việc mua quà cho con bé mà không mua cho em."
Thẩm Diên Dũng mỉm cười: “Đồ của anh đều là của em. Đối với em, anh không phải là món quà tốt nhất sao?"
Lưu San nheo mắt lại: “Nghe anh nói trơn tru như vậy, sao em lại thấy chẳng có chút thành ý nào hết vậy?"
"Cũng mua quà cho em rồi, chỉ là lúc này không thích hợp tặng mà thôi." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Anh nói mấy lời không thật lòng này, không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"
"Anh đã mua thật mà."
Thẩm Diên Dũng mím môi không nói lời nào, cô thở dài một hơi: “Quên đi, em không để ý, không mua cũng không sao, nhưng em không muốn nghe những lời giả tạo, cảm giác tình cảm cũng giả tạo theo. Bỏ đi, xem ti vi thôi. "
"Em chờ một chút." Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ đành gọi video call: “Đem đồ đặt trước camera, bà chủ muốn xem."
"Được."
Thẩm Diên Dũng đưa điện thoại cho Lưu San: “Quà cũng đã mua rồi, cho em xem thử cũng được"
Lưu San cầm điện thoại nhìn, thì thấy một con búp bê vàng, đội vương miện vàng. Là một con búp bê vải rực rỡ, trong tay cầm cây gậy màu vàng.
"Anh chụp cái này trong cửa hàng sao?" Lưu San nghĩ gì hỏi đó.
"Em không thấy búp bê này được đặt làm theo hình dáng của em sao?" Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ.
"Em trông như vậy sao?" Lưu San tỏ vẻ ghét bỏ, nói vào điện thoại di động: "Phiền cậu quay gần vào búp bê giúp tôi?"
Người bên đầu điện thoại đúng là rất nghe lời, quay gần vào búp bê cho Lưu San nhìn rõ.
"Trông như phật Di Lặc vậy, em mập thế sao? Thẩm Diên Dũng, anh chân thành hơn và ít diễn trò lại đi, được không?" Lưu San tắt luôn điện thoại.
Thẩm Diên Dũng nhướng mày: “Anh đưa bức ảnh của em cho đối phương. Bọn họ dựa theo hình in 3D làm ra mô hình. Sau đó đúc vàng vào trong mô hình, sao lại không phải là em được chứ?"
"Anh chỉ làm búp bê của em thôi à?"
"Anh cũng làm một con cho anh. Là một cặp với em. Búp bê của em trang điểm kiểu cô dâu, còn của anh trang điểm theo kiểu chú rể." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Em muốn xem." Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng lại gọi điện thoại, Lưu San nhìn búp bê của Thẩm Diên Dũng, trông rất giống với anh.
Lưu San tức giận: “Tại sao anh cao lớn đẹp trai như thế còn em thì y hệt phật Di Lặc vậy? Đây mà là em à? Anh làm cho cô gái khác phải không?"
Thẩm Diên Dũng lấy bức ảnh ra cho Lưu San xem.
Lưu San dở khóc dở cười.
Anh lấy bức ảnh thời cấp hai của cô để đi làm búp bê.
Hồi cấp hai, cô đang trong thời kỳ dậy thì, toàn phát triểu chiều ngang, trông mập mạp, vừa béo lại vừa lùn.
"Sao anh lại lấy bức ảnh này chứ?" Lưu San cạn lời.
"Anh thấy bức ảnh này rất dễ thương. Em nên ăn nhiều cho mập một chút mới đáng yêu." Thẩm Diên Dũng cưng chìu nói.
Lưu San có tức giận đến mấy, trong lòng cũng mềm cả đi: “Anh đừng nói là, anh thích em từ nhỏ là vì em mập đấy nhé?"
"Anh cũng không biết, nhưng lúc ấy trong lòng anh đã âm thầm xác định em sẽ là vợ tương lai của anh rồi."
Lưu San không khách sáo mà lườm anh một cái, sau đó nằm xuống sô-pha, đưa mắt xem ti vi.
Thẩm Diên Dũng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô, lấy cơ thể mình làm gối cho cô nằm.
Anh cũng không biết tại sao anh lại thích Lưu San như vậy. Có lẽ là do cô luôn nhắc anh làm bài tập, có lẽ là khi anh bắt đầu đùa giỡn cô, không biết từ lúc nào đã bắt đầu quan tâm đến cô, cho dù sau này chuyển trường, cô cũng vẫn luôn ở trong lòng anh, trở thành người anh quan tâm nhất trong cuộc đời này.
"San, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như Nguyệt." Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San không trả lời, như lời Dì Chu nói vậy, chỉ cần ngày nào cũng có cơm ăn, đầy đủ thịt cá. Lúc rảnh rỗi thì xem ti vi. Đây chính là cuộc sống thoải mái nhất. Cô nghĩ, cuộc sống của cô hiện tại đã rất hạnh phúc rồi.
Xem ti vi một hồi, cô thấy buồn ngủ, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Cô nghĩ, chắc Thẩm Diên Dũng sẽ ôm cô vào giường thôi, nếu không có Thẩm Diên Dũng thì cô ngủ trên sô-pha. Chẳng sao cả, không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần trân trọng hiện tại, tương lai, chắc chắn sẽ có những chuyện khiến mình thất vọng. Nên tốt nhất không nên hy vọng quá nhiều.
Có những lúc, cô rất ngưỡng mộ trẻ con. Bọn chúng có thể sống tự do tự tạimà không bị ràng buộc, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện sống chết. Cho dù bị mẹ đánh mắng, mà không vui, mà thừa nhận sai lầm, nhưng đến ngày mai chúng lại quên hết những chuyện phiền não. Chỉ cần chơi đùa chạy nhảy với bạn bè cùng trang lứa cũng đã đủ vui rồi.
Sáng sớm tỉnh dậy quả nhiên đã không thấy Thẩm Diên Dũng ở bên cạnh.
Cô đoán có lẽ anh đang chạy bộ ở phòng tập thể hình, người đàn ông này quản lý bản thân rất nghiêm, nhưng từ trước đến nay anh không hề nghiêm khắc với cô.
Lưu San cảm thấy rất ấm áp. Cô thức dậy đánh răng rửa mặt rồi đi tìm Thẩm Diên Dũng.
"Thật sao? Đăng lên đi, chuyện tốt." Thẩm Diên Dũng nói. Thấy Lưu San đi vào thì nói: “Hôm nào sẽ mời ngài ăn cơm."
Anh cúp điện thoại, xoay người nhìn Lưu San, cười hỏi: “Em ăn sáng chưa? Anh đã bảo người chuẩn bị nhiều bánh ngọt cho em rồi, đều là những món em thích ăn cả."
"Vẫn chưa ăn. Em vừa dậy đã đi tìm anh. Anh ăn chưa?" Lưu San hỏi, liếc thấy khóa Trường Mệnh đặt trên bàn, cô kinh ngạc vui mừng cầm lên, lật tới lật lui xem: “Mặt phải là khóa Trường Mệnh, mặt trái nạm Ngọc Như Ý, cảm giác cầm trong tay rất chắc chắn, thật tốt."
"Anh cũng cảm thấy rất tốt, vì thế nên mới mua. Lát nữa em tới tặng cho Bạch Nguyệt nhé, tạm thời anh không tiện xuất hiện."
"Ừm, buổi trưa em sẽ trở về ăn cơm với anh. Mấy ngày nay ngày nào anh cũng ở trong biệt thự, chắc buồn bực lắm nhỉ?" Lưu San đau lòng.
"Không có, lúc em ngủ anh cũng làm việc mà. Hơn nữa, được chơi game với em, cho dù có ở trong biệt thự một năm anh cũng chẳng thấy làm sao. Anh cũng chưa ăn sáng, đang đợi em. Chúng ta cùng ăn sáng đi." Thẩm Diên Dũng nắm lấy tay trái của Lưu San.
"Tay em vẫn chưa khỏi, đợi em tập tay xong, sẽ không ngáng chân anh nữa đâu." Lưu San nói xin lỗi.
"Cho dù tay đã tập được rồi, em cho rằng sẽ tốt hơn trình độ bây giờ của em à?" Thẩm Diên Dũng không khách sáo mà trêu cô.
Lưu San rút tay ra, đánh lên vai anh: "Anh đừng quên, tay này của em là bằng máy đấy, nếu sau này có thể lắp thêm một con chip đánh tự động vào, anh đánh thắng nổi em không?"
"Nhóc San." Thẩm Diên Dũng nghiêm mặt: “Nhóm khoa học của anh thật sự đang nghiên cứu lắp đặt chương trình lên cánh tay của em, ví dụ như lúc em gặp nguy hiểm nó sẽ tự động hình thành lá chắn bảo vệ, hoặc là có thể biến thành vũ khí, đại loại như thế."
"Anh xem em là vật nghiên cứu à? Sao nghe giống người máy Cảnh sát quá vậy? Em không có can đảm và quyết tâm cứu vớt thế giới đâu, không thể nhận nhiệm vụ nặng nề này được. Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cần nghi ngờ gì nữa, em sẽ là người đầu tiên làm phản."
Thẩm Diên Dũng bị Lưu San chọc cười: “Anh không thí nghiệm trên người em đâu. Anh đã tìm mười người tiến hành thí nghiệm, thành công rồi mới cho em sử dụng. Anh hy vọng cho dù mình không ở bên cạnh em, em cũng có thể tự bảo vệ được mình."
Truyện convert hay : Nữ Thần Tới Cửa Cuồng Tế