CHƯƠNG 882: LÀM VỢ CHÍNH THỨC
Lúc tức giận thì không thấy đau tí nào nhưng vừa bình tĩnh lại, cơn đau đã kéo đến dữ dội.
Con người ấy mà, chỉ vì sự xúc động của mình mà phải trả một cái giá không hề nhỏ chút nào, không tổn thương được người ta mà cũng chẳng nỡ tổn thương họ nên chỉ có thể làm tổn thương chính mình.
Cô lấy một hộp thuốc ra khỏi tủ rồi tự mình xử lý vết thương, cô thoa thuốc kháng viêm và bôi gel trị lở loét lên, sau đó dùng gạc băng lại.
Tay vẫn còn đau nên cô rất áy náy với cơ thể mình, cô ôm tay xin lỗi rồi dùng tay đỡ trán, không nói gì, cô cứ im lặng như vậy và cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Lại có tiếng đập cửa vang lên.
Cô nhìn qua khe cửa, đã bày tỏ và cũng đã bị từ chối nên cô không muốn gặp Hình Thiên nữa bởi cô cảm thấy rất mất mặt: “Tôi không đói bụng, anh ăn trước đi.”
"Ra ăn một chút đi, không ăn sẽ bị đau dạ dày đấy." Hình Thiên trầm giọng nói.
Mục Uyển thở dài, cô do dự một chút rồi mới đứng dậy mở cửa.
Hình Thiên vẫn đứng đó, thấy cô ra anh liền quay người đi về phía bàn ăn.
Mục Uyển cũng không nói gì, chỉ đi theo anh ta, cô ngồi đối diện nhưng vẫn không nói tiếng nào mà chỉ cắm cúi ăn cơm.
Hình Thiên nhìn chằm chằm Mục Uyển với ánh mắt nặng nề: “Uyển Uyển, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi sáu, sao vậy?" Mục Uyển nhìn Hình Thiên với ánh mắt thản nhiên.
"Tôi bảo bọn họ làm thẻ căn cước của cô thành hai mươi mốt tuổi, phụ nữ trẻ tuổi sẽ có nhiều cơ hội hơn.” Hình Thiên nói.
"Cảm ơn anh."
"Tôi nhớ lúc trước cô từng có một mơ ước là vẽ tranh biếm họa nên tôi sẽ đưa cô đi học tranh biếm họa, sau đó sẽ tìm cho cô một công việc có liên quan..."
"Đừng bảo là." Mục Uyển ngắt lời anh rồi đặt đũa xuống: “Nếu tôi muốn trở thành một họa sĩ tranh biếm họa thì tôi có thể tự mình học, những thứ này chỉ cần có tác phẩm là được chứ không ai đòi hỏi bằng cấp của anh cả, chỉ cần tôi có năng lực thì có thể tự mình tìm một công việc có liên quan, tôi muốn dựa vào sự cố gắng của mình chứ không cần phải ngửa tay xin người ta."
"Được." Hình Thiên thuận miệng đồng ý.
"Anh còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không?" Mục Uyển hỏi.
"Đương nhiên." Hình Thiên chỉ trả lời hai chữ ngắn gọn.
Khi đó, cha cô chết còn cô thì phát hiện Lục Bác Lâm quan hệ với dì của mình nên tâm trạng của cô lúc ấy như vỡ tan, cô đã nhảy sông nhưng không phải muốn tìm đến cái chết, bởi lẽ cô bơi rất giỏi, chẳng qua cô chỉ muốn giải tỏa tâm trạng mà thôi.
Anh trai hàng xóm không biết điều đó mà cho rằng cô muốn tự tử nên không do dự chút nào đã nhảy xuống cứu cô.
Kết quả, cô không chết mà anh trai hàng xóm còn được cô cứu lên bờ, thoi thóp.
Cô hết tiền nên đi mượn Lục Bác Lâm, tuy nhiên anh ta không những không cho mượn mà còn bỉ bôi quan hệ giữa cô và anh trai hàng xóm, cô cũng đi mượn nhà họ Hạng nhưng không một ai trong nhà họ cho cô mượn.
Và rồi Hình Thiên xuất hiện, cho cô tiền, tuy nhiên mọi thứ đã quá muộn, người anh hàng xóm đã chết trong bệnh viện.
Cô tự trách mình rất nhiều và cũng rất buồn bã, hối hận, tại sao cô không nhận ra con người của Lục Bác Lâm.
Dì của cô thì chèn ép cô dữ dội còn ném cả tro của người anh hàng xóm xuống sông, cô hoàn toàn sụp đổ và tuyệt vọng nên đã nhảy sông theo.
Thế nhưng cô lại không tìm được tro cốt của người anh trai hàng xóm, cô còn quên mất là mình biết bơi, quên luôn cả việc trời đang mưa nên nước sông chảy rất siết, vì vậy suýt chút nữa cô đã chết đuối và Hình Thiên đã cứu cô lên.
Anh ta nói, anh ta là tổng thống nước A và có thể giúp cô trở lại nhà họ Hạng, có thể biến cô thành phu nhân tổng thống nước A.
Cô vốn cũng chẳng muốn trở về nhà họ Hạng, căn nhà đó đã mang đến cho cô rất nhiều kỷ niệm nuồn, cô chỉ muốn rời khỏi nước M, muốn xả giận, muốn trả thù Lục Bác Lâm nên mới đồng ý với Hình Thiên.
"Tôi thường nghĩ nếu Mục Uyển không gặp được Hình Thiên thì sẽ như thế nào?"
"Cô dám yêu dám hận, ghét ác như thù, lại giữ mình trong sạch, thông minh hơn người và học rất giỏi, không những thế còn vượt qua khổ cực, luôn phấn đấu, cũng từng sống một cuộc sống khó khăn nhưng lại rất tự do tự tại. Là tôi đã hại cô. Xin lỗi." Hình Thiên trầm giọng nói.
Mục Uyển hít sâu một hơi, cô muốn khóc, hôm nay chính là ngày mà cô muốn khóc nhất trong đời.
Lẽ ra cô phải oán hận nhưng cuối cùng…
Nếu Hình Thiên dùng cả đời bảo vệ Bạch Nguyệt, thì cô cũng sẽ dùng chút sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ anh ta.
Nếu không anh ta sẽ rất đáng thương.
"Anh không hề hại tôi, ngược lại anh còn giúp đỡ tôi nữa." Mục Uyển khẽ thầm thì: “Nếu không gặp được anh thì giờ đây cho dù Mục Uyển còn sống cũng sẽ bị chà đạp tan nát, chỉ vì gã bạn trai cũ của mình là Lục Bác Lâm, nhà họ Hạng sẽ khiến mình chết không có đất chôn."
Hình Thiên trầm mặc trong chốc lát: “Chuyện quay phim có thể sẽ gây ra nhiều thiệt hại cho cô, nên sẽ làm phẫu thuật chỉnh hình để thay đổi diện mạo của cô, nếu cô muốn thì sẽ làm phẫu thuật lên tế bào gốc sản sinh ra máu và thay đổi DNA trong máu để nếu có người nhận ra cô thì cô chỉ cần phủ nhận là được.”
"Tôi không muốn làm phẫu thuật, không muốn thay đổi diện mạo và cũng không muốn chạy trốn khỏi quá khứ của mình, những điều này không thể làm tôi tổn thương được, sau này anh hãy bảo trọng. Ngoài ra không cần phải cảm thấy cắn rứt, bởi nếu không gặp được anh có khi tôi sẽ thê thảm hơn bây giờ, hiện tại với tôi mà nói như vậy là rất tốt rồi." Mục Uyển bày tỏ.
Cô cầm đũa lên, buồn bã ăn cơm.
Hình Thiên muốn nói lại thôi, anh muốn nói gì đây, chung quy lại chẳng còn gì để nói nữa.
Sau khi ăn xong, Mục Uyển không nói gì với Hình Thiên mà tự mình ra vườn hoa ngồi một chút, cô ngồi trên một băng ghế bên bờ hồ.
Cô cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy đến tận trời tối.
Buổi tối gió rất lạnh, lạnh đến mức nó có thể xuyên qua cả lớp áo bông thật dày mà cắt vào da thịt, nhưng lại khiến đầu óc tỉnh táo hẳn ra.
Cô đứng bên mặt hồ nhìn xuống mặt nước, gió thổi mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
"Mục Uyển, mày làm như vậy là đúng." Cô tự động viên chính mình, nghe nói lúc trước có một cô gái thích Hình Thiên, nhưng Hình Thiên vẫn xem cô ta như em gái, cuối cùng anh ta đã sắp đặt để cô ta ngủ chung với anh chàng thích mình.
Và cô đối với anh ta mà nói chẳng khác nào em gái, anh ta cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều nên cô không thể tiếp tục mơ mộng hão huyền nữa, lại càng không thể áp đặt tình cảm lên người đã cưu mang mình, như vậy là vong ân phụ nghĩa, đó không phải là nguyên tắc làm người của cô.
Cô đứng dậy, quay lại biệt thự nhưng Hình Thiên không còn ở đó nữa.
Sau khi cô xảy ra chuyện có lẽ anh ta sẽ càng bận rộn hơn, phải xử lý nhiều công chuyện hơn.
Nhà bếp đã chuẩn bị cơm tối xong, khi cô đang ăn cơm thì nghe thấy tiếng xe, cô liền nhìn ra cửa theo bản năng.
Hình Thiên từ bên ngoài đi vào, anh đang cởi bao tay ra.
Cô đón anh theo thói quen, cầm lấy áo khoác do anh cởi ra đặt lên giá áo sau đó quan tâm hỏi han: "Anh đói chưa?"
Hình Thiên mỉm cười. "Từ trước đến nay tôi không có thói quen nhịn đói nên đã ăn chút điểm tâm rồi.”
"Vậy có muốn ăn cơm chung không? Không ăn cơm sẽ đau dạ dày đấy." Mục Uyển nhắc lại câu nói mà anh ta từng nói với cô.
"Học nhanh lắm, ăn thêm chút nữa cũng được." Hình Thiên đi đến bàn ăn.
Mục Uyển hơi ngứa mũi nên né sang một hắc xì hai cái, cô lấy giấy ăn trên bàn để lau mũi.
"Sao vậy, bị cảm rồi sao? Chị Lâm đâu, chuẩn bị trà gừng mật ong và thuốc cảm cho phu nhân." Hình Thiên dặn dò xong liền quay lại nhìn Mục Uyển: “Đang là mùa đông nên khi ra ngoài cô phải mặt áo ấm thật dày, đừng đứng ngoài gió lâu quá.”
Mục Uyển thấy anh ta quan tâm mình như vậy trong lòng liền nhóm lên một tia hy vọng: “Thiên, anh thật sự không thể đáp ứng hy vọng của em sao?"
Truyện convert hay : Quan Yêu