CHƯƠNG 892: CÓ THỂ Ở BÊN NHAU THÌ CỐ GẮNG TRÂN TRỌNG GIỜ PHÚT NÀY
Mục Uyển mỉm cười đứng lên, cũng rất bất đắc dĩ, cô nhẹ giọng nói: "Em thực sự không sao, em thích tuyết rơi, thích bóng tối, thích trong bóng tối nhìn tuyết rơi trên mặt hồ yên tĩnh. Anh trở về ngủ trước đi. Dù sao, ngày mai cũng không có chuyện gì, em có thể ngủ nướng, em thích cảm giác như thế này."
Hình Thiên đi tới bên cạnh cô, hất lớp tuyết bên cạnh cô ra ngồi xuống. Anh cũng nhìn mặt hồ yên tĩnh: “Bây giờ em còn rất nhỏ, tương lai còn rất nhiều chuyện đang chờ em làm."
"Ừm, ở độ tuổi này của em, có rất nhiều người vẫn còn đi học đấy. Vậy mà em lại bước lên đỉnh cao nhất, lĩnh hội được sự tươi đẹp của giang sơn." Mục Uyển nói theo Hình Thiên, mặt mày cong cong.
"Tôi luôn cảm thấy em là một câu đố, lúc thì vui vẻ, lúc thì đau lòng, lúc lại suy sụp, lại có lúc điều chỉnh tâm trạng của mình rất tốt." Hình Thiên nhìn Mục Uyển nói sâu xa.
"Đau lòng, suy sụp là do em vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng của mình. Điều chỉnh xong rồi thì có thể vui vẻ, thoải mái. Giống như lời anh nói, tuổi em không lớn, còn rất nhiều chuyện phải học hỏi thêm, phải mạnh mẽ hơn nữa, có lẽ có một ngày em có thể bước lên chỗ cao hơn bây giờ. Lúc đó quay đầu nhìn lại em của hiện tại, biết đâu em cũng sẽ cảm thấy mình rất ấu trĩ." Mục Uyển cúi đầu cười nói.
"Ha ha." Hình Thiên cười hờ hững, không nói chuyện.
Bọn họ cứ ngồi yên lặng như vậy.
Đột nhiên xung quanh bắn pháo hoa, còn có pháo đốt, rất náo nhiệt, cả bầu trời lấp lánh.
Mục Uyển nhìn xuống đồng hồ, đã 0 giờ.
"Hình Thiên, năm mới vui vẻ." Mục Uyển chúc mừng nói.
"Ừm." Hình Thiên đáp một tiếng
Mục Uyển nhớ tới một chuyện: “Từ trước tới nay tại sao anh không chịu bắn pháo hoa mỗi khi tết đến?"
Hình Thiên nhìn chân rời rực rỡ pháo hóa, trả lời: “Thứ nhất, tôi cảm thấy pháo hoa ô nhiễm môi trường, thứ hai khói pháo hoa chỉ lóe lên rồi biến mất, tôi không thích."
Mục Uyển mơ hồ có phần đau lòng.
Cô và Hình Thiên có thể xem như vừa lóe lên đã biến mất không?
Không tính, dù sao hai người bọn họ cũng chưa từng yêu nhau.
Mục Uyển chậm rãi dựa đầu vào vai Hình Thiên: “Hình Thiên, sau khi ly hôn anh sẽ nhớ em chứ?"
"Không biết." Hình Thiên trực tiếp trả lời.
Mục Uyển cong khóe miệng: “Anh đúng là không sợ em đau lòng mà."
"Lời nói êm tai chỉ có thể an ủi trong chốc lát, tiếp sau đó sẽ là nhớ nhung, khó chịu, hối hận, oán trời trách đất xa không với tới..."
"Em sẽ không." Mục Uyển cắt ngang lời anh: “Bởi vì em biết cho tới nay người anh yêu vẫn là Bạch Nguyệt, anh xem em như em gái đúng không?"
Hình Thiên không trả lời, nhìn xa xăm.
"Làm em gái cũng tốt, em cũng muốn có một người anh trai như anh. Nếu như anh thật sự là anh trai của em thì tốt rồi, như vậy chúng ta sẽ không cần chia cách, em có thể ở cạnh anh cả đời." Mục Uyển thản nhiên nói, nhắm mắt lại xung quanh chóp mũi đều là mùi hương của anh.
Rất thơm, anh có thói quen dùng nước hoa, mùi nước hoa trộn lẫn mùi thuốc lá nam tính.
Hình Thiên quay đầu nhìn cô: “Em hận tôi không?"
"Trước đây chúng ta đã nói với nhau về vấn đề này rồi, không hận. Nếu không gặp được anh, em sẽ rất thê thảm, Hình Thiên em buồn ngủ rồi, anh ôm em về nhà có được không?" Mục Uyển uể oải nói.
Một tay Hình Thiên ôm eo cô, tay còn lại để dưới đầu gối, ôm cô lên.
Mục Uyển dựa lên người anh, dùng trái tim cảm nhận nhịp tim của anh.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Cô yên tâm ngủ trong lồng ngực của anh.
Ngược lại với sự yên tĩnh bên này, bên phía Lưu San chơi vui đến quên trời quên đất: “Lên, lên, lên, Thẩm Diên Dũng, mau lên, bà đây bị nhắm trúng rồi, đối phương là tay súng bắn tỉa, mau tới cứu em."
Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ, vác súng bắn tỉa tới cứu cô.
Nếu bị người khác biết, Thẩm Diên Dũng hô mưa gọi gió vậy mà lại chơi game với vợ suốt đêm phỏng chừng sẽ tức ói máu.
Thẩm Diên Dũng không chỉ là tay súng thiện xạ trong cuộc súng thực, mà trong game cũng là tay súng hàng đầu. Tay súng bắn tỉa của đối phương vừa thấy anh đã bị anh bắn bể đầu.
"Oa, Thẩm Diên Dũng anh quá tuyệt. Em cũng muốn học súng bắn tỉa, súng bắn tỉa của em tệ quá, còn chưa kịp mở bộ khuếch đại ra đã bị bắn chết rồi. Lần trước là bị người ta dùng dao nhỏ giết chết đấy." Lưu San đi theo phía sau Thẩm Diên Dũng nói luyên thuyên.
"Em chơi Single-Player Game trước đi, luyện tập các phím chuyển đổi một chút, nhắm chuẩn, bắn, chuyển đổi, ngồi xổm xuống, đổi nơi ẩn nấp bí mật v.v." Thẩm Diên Dũng dạy cô, trong lúc nói chuyện đã giết sạch tên cuối cùng của đối phương rồi.
Lưu San cứ nhìn ngón tay bấm liên tục của anh, hâm mộ nói: “Nếu anh không còn gì nữa, đi làm game thủ trẻ chắc hẳn cũng kiếm được rất nhiều tiền."
Thẩm Diên Dũng buông con chuột ra, ôm vai cô: “Em đúng là không biết trọng dụng nhân tài, công dụng của anh chỉ là chơi với con chuột hay sao?"
Lưu San liếc anh một cái, lúc Thẩm Diên Dũng lưu manh đúng là không phải lưu manh bình thường: “Không nói với anh nữa, đã hơn mười hai giờ rồi, em tắm rửa rồi đi ngủ đây."
Cô đứng lên Thẩm Diên Dũng nắm chặt tay cô: “Không có quà mừng năm mới sao?"
Lưu San gỡ tay anh ra: “Không có, anh còn chưa tặng em, tại sao em phải tặng anh chứ?"
Khóe miệng Thẩm Diên Dũng cong lên nụ cười tà mị: “Lát nữa sẽ cho em, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu?"
"Bao nhiêu cái gì?" Trong lúc nhất thời Lưu San chưa kịp phản ứng.
"Báu vật tổ truyền."
Lưu San nghe hiểu rồi, liếc anh nói: “Em không muốn, anh giữ lại hiếu thảo với tổ tông của anh đi."
Cô bước vào phòng tắm, vì đề phòng Thẩm Diên Dũng giở trò lưu manh, cô còn khóa cửa lại.
Tắm rửa hơn nửa giờ cô mở cửa ra, Thẩm Diên Dũng đã tắm rửa xong ở phòng khác đi qua, đứng trước cửa phòng tắm của cô, ôm cô nói: “Bà cô của tôi ơi, em thật là chậm mà."
Lưu San sờ môi, khóe miệng lại vểnh lên.
Có lúc Thẩm Diên Dũng đúng là...cô không đỡ được mà.
Cô rất khó chống đỡ với cái tiếng bà cô của tôi ơi kia, vì vậy quà mừng năm mới chính là tặng cô cho anh, dưới sự cần cù gieo trồng của anh cô nở rộ.
Sau đó, anh đeo nhẫn kim cương lên tay cô.
Lưu San nhìn hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay, không hiểu hỏi Thẩm Diên Dũng: “Không phải đã có nhẫn kim cương rồi sao? Tại sao lại đeo cho em thêm một chiếc nữa?"
Thẩm Diên Dũng khẽ mỉm cười, ánh mắt long lanh cũng nhộn nhạo lên: “Ai cũng nói mười ngón tay liền tim, anh muốn cả trái tim em đều dành cho anh."
Lưu San mới nói xong, Thẩm Diên Dũng đã gõ lên gáy cô một cái.
Anh đúng là không yên lòng cô, tính cách của Lưu San rất quyết liệt, thoải mái hào phóng. Lúc còn trẻ thì hơi mập mạp, bây giờ ốm lại, chỉ một ánh mắt thôi cũng vô cùng quyến rũ, đẹp động lòng người, càng hấp dẫn đàn ông hơn.
Anh đúng là càng ngày càng lo lắng.
Bản thân của cô lại là người hay quên, nếu như trong ba năm anh vẫn không thể chinh phục được cô, cô thích người khác thì sao?
Thế giới bên ngoài nhiều cám dỗ, anh phải mau chóng có được cô, không thể chờ đợi buộc cô vào mình.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Không Gian: Vương Bài Cay Thê Chớ Chọc Hỏa