CHƯƠNG 900: SI TÌNH LÀ KHÔNG SAI, ANH CŨNG KHÔNG MUỐN LY HÔN
Hình Thiên bất lực nhìn cô, bế cô lên rồi đặt lên giường: "Lát nữa anh sẽ xem đầu gối của em, xem ngã có bị thương không?"
"Không đâu, mặc chiếc quần dày như vậy thì làm sao mà bị thương được chứ, Hình Thiên, anh đi đi. Em phải đi tắm rồi. Cả người toàn mùi thịt nướng." Mục Uyển vừa nói vừa cười.
"Em ở một mình có ổn không vậy?" Hình Thiên lo lắng.
"Chẳng lẽ anh muốn giúp em tắm rửa sao?"
"Đừng giỡn nữa." Hình Thiên cứng đơ mặt, trông rất nghiêm túc.
"Một mình em làm được mà." Mục Uyển mỉm cười, cố gắng cười trấn an anh.
"Ừm, có việc gì cần thì nhớ gọi anh?"
Mục Uyển gật đầu.
Hình Thiên đã ra khỏi phòng. Mục Uyển yếu ớt cả người mềm nhũn, không thể đứng dậy nổi. Vả lại, đầu cô rất nặng, cô muốn đi ngủ, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, không muốn xuống đất một chút nào cả.
Cô cởi áo khoác lông xuống, quăng nó xuống giường, lại cởi áo len ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, từ từ đứng dậy, loạng choạng đi về phía phòng tắm, dựa vào cửa.
Một mình, thì chẳng có gì mà không làm được cả, quen dần thôi, cũng chẳng có gì phải sợ.
Cô mở vòi nước, nước vương vãi trên người, toàn là nước lạnh.
Cô giật mình, cổ rụt lại, tắt nước và thở dài.
Cô càng muốn làm tốt, lại càng bất lực. Không tắm đứng nữa, cô đứng cũng không vững. Cô ngồi trên sàn và bật vòi nước trên bồn tắm.
Lúc đầu là nước lạnh, rồi sau đó nóng dần.
Cô nằm xuống bồn tắm nghỉ ngơi, hôm nay, cô vẫn rất hạnh phúc.
Hình Thiên chưa bao giờ ở bên cô trong một thời gian lâu như vậy, cô hài lòng thỏa mãn rồi.
Rồi cô tình ngủ thiếp đi...
Tuy nhiên, cô không ngủ được lâu. Mặt đất lạnh quá làm cô thức dậy, cởi quần áo loạn cả lên, rồi trèo vào bồn tắm, nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ ...
Hình Thiên cũng vừa tắm xong, không yên tâm về cô, anh liền đi xuống lầu.
Có ánh sáng phát ra từ phòng cô ấy, xem ra cô ấy chưa ngủ.
Anh đẩy cửa ra, liếc qua giường, cô ấy không có ở đây.
Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, trái tim đột nhiên thắt lại, lập tức chạy đến gõ cửa: "Uyển Uyển, em có đang ở trong đó không, Uyển Uyển."
Không ai trả lời anh, anh quá lo lắng, vội vã mở cửa, nhìn thấy Mục Uyển đang nằm trong bồn tắm.
Cơ thể cô ấy rất đẹp, đường nét cong rõ ràng trên cơ thể, da rất trắng, rất nõn nà, khi cô ấy ngủ, không hề phòng bị ai, mềm mại như một đứa trẻ.
Anh cố tình không nhìn cô, lấy khăn tắm rồi cầm nó trên tay, nhấc cô ra khỏi bồn tắm, quấn khăn xung quanh, rồi bế cô ra ngoài, đặt lên giường.
Cô vẫn ngủ say.
Hình Thiên nhìn cô chăm chú. Cô gái này rất mạnh mẽ, hiếu học, nỗ lực, kiến cường, nhưng không thể tự chăm sóc bản thân.
Anh thương xót nhìn cô, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
Cô ấy còn quá trẻ, còn có rất nhiều cơ hội. Lúc đầu Bạch Nguyệt thích Tô Khánh Nam, hồi đó ở tuổi này cô ấy mới biết Cố Lăng Kiệt. Anh tin rằng Mục Uyển sẽ quen biết người đàn ông thực sự phù hợp với mình, và cô ấy cũng yêu người ta.
Anh ta đã quá già, vẫn còn nhiều chuyện lộn xộn để giải quyết, có lẽ Thẩm Diên Dũng sẽ bị hạ bệ và bị nhốt trong một phòng giam tối không có ánh sáng, mà cô sẽ bị anh liên lụy.
Nhân lúc chưa bắt đầu, thì hãy kết thúc một cách dứt khoát. Đừng cho cô ấy hy vọng, và cũng đừng cho mình hy vọng.
Anh đắp chăn cho cô, tắt vòi nước trong phòng tắm, rồi bước ra khỏi phòng cô...
Mục Uyển tỉnh dậy, đã hơn mười giờ, đầu đau cô khủng khiếp. Cô đứng dậy phát hiện ra mình không mặc quần áo, lạnh quá, liền quay lại cuộn trong chăn.
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ta Chính Là Thần Hào