Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 905: em có thể mẫu nghi thiên hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 905: EM CÓ THỂ MẪU NGHI THIÊN HẠ

"Có lẽ cô ấy có thể sống đến mấy tập cuối cùng, nhưng không sống đến cuối cùng được." Hình Thiên nhận xét.

"Vì sao?" Mục Uyển tò mò, trong lòng cô, Bạch Nguyệt mới là người sẽ đi đến cuối cùng.

"Cô ấy rất thông minh, cũng rất lý trí, càng có thể nhìn thấu lòng người, nhưng mà, đôi khi cô ấy quá mức độc đoán, cảm xúc dễ sụp đổ, nhìn như kiên cố không có gì phá nổi, nhưng lại có uy hiếp, chỉ cần bị người ta nắm được uy hiếp, sẽ không chịu nổi một đòn."

"Ý của anh là, em không có uy hiếp, cho nên có thể đi đến cuối cùng à?" Mục Uyển nói giỡn hỏi.

"Em không thể nhìn thấu lòng người, đoán trước tương lai như cô ấy, nhưng mà, em có thể khống chế cảm xúc hơn cô ấy, hơn nữa, bây giờ em còn nhỏ, có khả năng tiềm tàng lớn hơn, em của tương lai, chắc chắn sẽ còn xuất sắc hơn cô ấy, nhưng mà, anh chỉ hy vọng em bình an hạnh phúc. Không cần xuất sắc như vậy." Hình Thiên trầm giọng nói.

Mặc kệ như thế nào, cô nghe xong cũng đều thấy thoải mái trong lòng.

Ít nhất, ở trong mắt Hình Thiên, cô không kém Bạch Nguyệt bao nhiêu.

Mục Uyển dựa vào lòng anh xem TV, xem một lát, rồi nhắm hai mắt lại ngủ mất.

Hình Thiên thấy cô đang ngủ, nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, đặt đầu cô lên trên gối, đắp chăn cho cô, tắt TV, anh lên lầu đi ngủ.

Mục Uyển thức dậy rất sớm, nhìn về phía bên cạnh, Hình Thiên không có ở đây, gối đầu chỉ có một, cũng không có dấu vết anh đã ngủ, trong lòng vẫn có chút mất mát.

Cô không nên ngủ nhanh như vậy, phải kiên trì thêm một lát mới đúng.

Đứng dậy, đi đánh răng rửa mặt , thấy mới chỉ sáu giờ.

Hành lý hôm qua cô đã chuẩn bị xong, cô muốn làm bánh quẩy cho Hình Thiên ăn, nhớ rõ có một lần, chị Lâm mua bánh quẩy từ bên ngoài về, anh lập tức ăn hai cái, chỉ là vì đường xa, mua về tới có hơi nguội, rất là tiếc nuối.

Hình như trong nhà có bột bánh mì,

Cô vừa nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo, vừa làm bánh quẩy, lúc còn đang nhào bột bánh mì làm bánh quẩy, Hình Thiên đi từ trên lầu xuống.

"Chào buổi sáng." Hình Thiên nói.

Mục Uyển quay đầu lại nhìn về phía anh: "Xin lỗi, em làm ồn đến anh rồi."

"Không có, vốn cũng nên thức dậy rồi." Tầm mắt của Hình Thiên rơi trên bột bánh mì: "Em đang làm gì vậy?"

"Bánh quẩy."

"Em còn biết làm bánh quẩy?" Hình Thiên giật mình.

"Bánh quẩy dễ làm, nhưng vì phải dùng nhiều dầu để chiên, cho nên, vì không lãng phí dầu trong nhà nên bình thường không làm, đi mua bánh có sẵn, dầu này của em. Còn có tác dụng khác, cho nên cũng không lo sẽ lãng phí.” Mục Uyển cười nói.

"Có cần anh giúp không?" Hình Thiên xắn tay áo lên.

"Cần, lát nữa làm xong, anh phải ăn nhiều một chút, ngoài ra, em vẫn chưa cho chó ăn, chuyện này cũng giao cho anh, còn có, tám giờ hôm nay chị Lâm đến, đúng không?" Mục Uyển muốn xác nhận nói.

"Ừ.” Hình Thiên nói.

Mục Uyển vốn muốn giao kỹ xảo nấu ruột heo cho chị Lâm , như vậy Hình Thiên muốn ăn, bà ấy cũng có thể làm, sau lại nghĩ, dù sao trước mùng tám cô sẽ về, mùng mười mới tuyên bố ly hôn, thời gian một ngày đủ cho cô dạy rồi, cũng không cần vội.

Hình Thiên mặc áo khoác vào, đi ra ngoài cho chó ăn, tiện thể chạy bộ luôn.

Mục Uyển tiếp tục làm bữa sáng.

Cô biết Hình Thiên có thói quen chạy bộ buổi sớm, nếu cô chiên bánh quẩy sớm, lúc Hình Thiên về ăn sẽ nguội.

Cho nên nhào bột xong cô bao lại bằng màng bọc, đắp một cái khăn lên trên, tránh bị gió làm khô.

Cô cũng thay giày chạy bộ, đi ra ngoài tìm Hình Thiên.

Hình Thiên đúng là đang chạy bộ , tuyết trên mặt đất để lại từng dấu chân của anh.

Người tuyết bọn họ cùng nhau đắp vẫn còn đứng vững.

Dưới bóng cây, cô chạy về phía Hình Thiên.

Hình Thiên nhìn thấy cô, cố ý thả chậm bước chân: "Em chạy chậm chút, cẩn thận tuyết trơn."

"Chạy bộ trên mặt đất tuyết, có một phong vị khác."

"Vị gì? Cay, hay là tê?" Hình Thiên trêu chọc nói.

"Đương nhiên là vị tuyết rồi." Mục Uyển cũng tâm trạng không tệ nói.

Hai người chạy cùng nhau, thở ra khí nóng, chạy xong hai vòng đã ấm lên.

Hình Thiên còn đang chạy, cô kiên trì bên cạnh anh.

Phía đông của bầu trời bắt đầu có ánh sáng lộ ra từ trong tầng mây.

"Thời tiết hôm nay rất tốt." Mục Uyển thở hổn hển nói.

"Ừ, đúng vậy, trời đẹp, anh cũng có tra thời tiết của nước R bên kia rồi, thời tiết mấy ngày nay cũng không tệ, hợp với cuộc sống nghỉ ngơi." Hình Thiên nói.

Mục Uyển không nói, sức để chạy cũng không có, nói chuyện chắc chắn sẽ đứt quãng.

Cô chạy năm vòng với Hình Thiên, một vòng cuối cùng, Hình Thiên phối hợp với cô, chỉ đi thôi.

Bọn họ trở về biệt thự, Mục Uyển bắt đầu rán bánh quẩy, thoáng cái, năm phút một cái bánh quẩy đã rán xong, cô để vào trong đĩa, bưng đến bàn cơm, căn dặn Hình Thiên: "Bây giờ còn có chút nóng, đợi một phút sau rồi ăn."

"Ngửi thôi đã thấy thơm, thật muốn giúp đỡ, hay là, em dạy anh làm thế nào, sau này anh tự mình làm, cơm no áo ấm."

Mục Uyển bị Hình Thiên trêu nở nụ cười: "Được, anh đến đây, em dạy anh làm thế nào."

Thật ra, cũng chỉ là để bánh quẩy vào trong chảo, thỉnh thoảng lấy đũa trở, tránh để bị nóng không đều sẽ có chỗ bị rán khét.

"Dầu này, em còn dùng để làm gì?" Hình Thiên khó hiểu hỏi.

"Trong tủ lạnh có rất nhiều nạc thăn và xương sườn, em đã nghiên cứu làm thử rồi, lát nữa phủ bánh mì vụn lên, đã có thể rán rồi, em thấy còn có bánh phồng tôm nữa, cuối cũng cũng rán, chúng ta lên máy bay cũng có đủ đồ ăn."

"Trước kia thật đúng là không phát hiện ra, em biết nấu nhiều món ăn như vậy."

"Trước kia mẹ nói với em, nếu con lập gia đình, không cần tỏ vẻ rất giỏi giang, vừa biết nấu cơm, vừa biết giặt quần áo, còn có thể quét tước nội trợ, một khi biểu hiện ra ngoài, như vậy, quần áo nè, cơm nè, vệ sinh trong nhà, đều sẽ do con làm." Mục Uyển mỉm cười nói.

"Cho nên, mấy ngày cuối cũng em mới biểu hiện ra, sao anh cảm thấy mình bị thiệt thòi năm năm rồi." Hình Thiên cũng nói giỡn.

Mục Uyển cong cong mắt, không có cãi lại.

Làm một người phụ nữ, lúc yêu một người đàn ông, cho dù làm việc nhà, cho dù nấu cơm, cho dù giặt quần áo, cũng đều sẽ cảm thấy hạnh phúc, có mệt đi nữa, cũng là cam tâm tình nguyện.

Mục Uyển vốn muốn làm năm cái bánh quẩy, không cẩn thận một chút nên làm nhiều hơn, tới tận bảy cái.

Đây là bánh quẩy anh cảm thấy ăn ngon nhất, mới ra lò, vừa thơm vừa giòn, bỗng chốc đã ăn hết ba cái, còn ăn một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc lớn.

Mục Uyển cũng ăn hai cái bánh quẩy, một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc lớn.

Chị Lâm đến sớm hơn gần nửa giờ so với thời gian đã hẹn.

Nhà bà ấy xa, ngồi tuyến xe sớm nhất tới.

7h20 thì đến.

Tới cùng, còn có thuộc hạ của Hình Thiên.

Người này là thân tín của Hình Thiên, lúc tới sắc mặt rất kém: "Ngài Tổng thống, tôi có việc muốn báo cáo với ngài, có thể một mình nói chuyện không."

Trong lòng Mục Uyển lộp bộp một tiếng, có một dự cảm không tốt. . . . . .

Hình Thiên nhìn về phía Mục Uyển: "Anh đến phòng làm việc với cậu ta trước."

Truyện convert hay : Trọng Sinh 80 Làm Đoàn Sủng Tiểu Phúc Bảo

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio