CHƯƠNG 951: HÃY THẲNG THẮN CHO TÔI
Cô biết không có khả năng, nhưng cô cũng không muốn ở cùng anh, dù không có việc ly hôn, thì Hình Thiên cũng không cần cô, thật không cần cô, nếu không thì cũng sẽ không đến mức kết hôn năm năm mà vẫn chưa phát sinh quan hệ.
Nhưng cô chỉ cần Hình Thiên một đời bình an, thỉnh thoảng video call, đã là mong mỏi cả đời này của cô rồi.
Cô mỉm cười hờ hững, ánh mắt mênh mang khiến người ta không nhìn rõ thần thái bên trong: "Vậy anh cảm thấy tôi và anh có khả năng sao?"
"Bây giờ tiến hành không được sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi lại. Anh ta dựa vào ghế, mỉm cười.
Lại là kiểu cười như có như không, nụ cười vừa chính vừa tà, trong nụ cười có sự tự tin, chắc chắn, bày mưu tính kế, dường như người này đã vượt khỏi sự kiểm soát của tự nhiên, còn giống như trong nụ cười của anh ta đã bày sẵn thiên la địa võng rồi.
Mục Uyển mím môi im lặng, cô cũng không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu dùng bữa.
Hạng Thịnh Duật gắp cho cô quá nhiều thịt, cô ăn một lát đã no, đối mặt với anh ta, cô thật sự ăn không ngon.
"Lát nữa tôi phải về nhà họ Hạng trước, vẫn chưa cho chó của anh ăn đâu." Mục Uyển cũng không nhìn thẳng anh ta, ánh mắt lấp lánh.
"Người của tôi đã nói cho em biết rồi, mỗi ngày nó ăn năm bữa, không cần cho ăn nhiều, cũng đừng tùy tiện cái gì cũng cho ăn, em đặt tên cho nó chưa?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Cô không muốn đặt tên cho nó, vì đặt tên tương đương với việc nhận nuôi con chó này.
Con chó này là Hạng Thịnh Duật tặng, trong tiềm thức cô không muốn nhận, nhưng cô cũng biết tính cách Hạng Thịnh Duật, nếu cô không nhận, con chó con này sẽ chết.
Hạng Thịnh Duật thấy cô không trả lời, hỏi: "Thế nào, em không thích nó sao?"
Mục Uyển nhận ra sự nguy hiểm trong lời nói của anh ta: "Không phải, còn chưa kịp nghĩ ra, hay là anh đặt tên cho nó đi."
"Nếu đã tặng cho em, đương nhiên phải do em đặt tên." Hạng Thịnh Duật bá đạo nói.
"Vậy thì gọi cún con đi, dễ nhớ."
"Trí nhớ em tốt, không cần dễ nhớ."
"Vậy thì gọi là Lansnarowski Caino đi." Mục Uyển cố ý khiêu khích nói.
"Quyết định vậy đi."
Mục Uyển: "..."
Cô hơi nhíu mày, nói xong tên, chính cô cũng không nhớ rõ.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, xem ra rất vui vẻ, chốt lại với cô: "Vậy thì gọi cún con đi, cún con rất hay, đơn giản, không dễ quên, ha ha ha ha ha."
Mục Uyển không biết tại sao anh ta vui vẻ như vậy, thấy cô bẽ mặt, anh ta cảm thấy vui sao?
Sau bữa ăn, Hạng Thịnh Duật đi rồi nhưng để lại một người đàn ông mặt đơ như gỗ đi theo các cô.
"Cô chủ, chị cảm thấy em có đánh thắng được người đàn ông đó không?" Hắc Muội khẽ hỏi Mục Uyển.
Mục Uyển lắc đầu: "Bên cạnh Hạng Thịnh Duật không có kẻ vô dụng, những người đó đừng thấy bọn họ im lặng không nói lời nào, ai nấy đều là tinh anh đấy, em chưa chắc đã là đối thủ của anh ta."
"Làm em cảm thấy hình như mình thật vô dụng." Hắc Muội nói vẻ thất vọng.
"Ai nói, lần trước nếu không nhờ em xuất hiện cứu tôi, thì tôi đã bị chết đuối từ lâu rồi, tạm thời không cần phải để ý đến anh ta." Mục Uyển nói.
"Bà chủ, mời lên xe, tôi đưa hai người về." Người đàn ông tiếp tục nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Mục Uyển biết trốn cũng không thoát, nên đành lên xe, suy nghĩ một chút rồi nhìn anh ta hỏi: "Trước kia dì út đã tới chỗ Hạng Thịnh Duật gây sự phải không?"
"Ông chủ nói, nếu như bà hỏi chuyện này, thì sẽ nói cho bà biết là đúng thế." Người đàn ông kia nói.
Mục Uyển nhíu mày, Hạng Thịnh Duật đúng là cái gì cũng đoán được: "Anh ta còn nói gì nữa không?"
"Năm năm trước bà đã quyết định sai lầm, năm năm sau, ông ấy sẽ không cho phép bà tiếp tục phạm sai lầm nữa."
Mục Uyển không muốn nghe nữa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại đang hết sức sợ hãi.
Trong mắt người khác, quyết định của cô năm năm trước là sai, nhưng đối với cô mà nói, đây là quyết định đúng đắn nhất đời này của cô.
Trong năm năm này, cô cảm nhận được tất cả ấm áp và quan tâm trước nay chưa từng có, thấy được rất nhiều phong cảnh trước kia chưa từng nghĩ tới, cũng thực hiện được chuyến du lịch lãng mạn nhất theo quan điểm của cô.
Những chuyện này đã trở thành điểm sáng trong trí nhớ của cô, là thời gian vui vẻ cô có thể dùng cả một đời để nhớ lại.
Bất giác đã đến cổng nhà họ Hạng.
Mục Uyển bước xuống xe, người đàn ông kia không xuống mà chờ ở trên xe.
Hắc Muội quay đầu nhìn anh ta, khẽ nhíu mày, không hiểu hỏi Mục Uyển: “Khi nào thì người đàn ông đó sẽ đi chứ, tại sao anh ta cứ đi theo chúng ta?"
Mục Uyển lắc đầu: "Rồi sẽ đi thôi, lát nữa tôi muốn đến chỗ Hạng Kim Thu một chuyến, tôi sẽ đi từ cửa sổ."
"Em sẽ đi cùng cô chủ, Hạng Kim Thu đó rất hung dữ." Hắc Muội nói.
"Cũng được, tôi lên lầu cho chó ăn trước đã." Mục Uyển nói xong, đi cho chó ăn trước, sau đó cô không dừng lại lâu, nhảy ra từ cửa sổ phòng bếp.
Cô nhanh chóng đi đến chỗ của Hạng Kim Thu, gõ cửa.
Không có người.
"Cô chủ, hình như trong nhà không có người, cô ta vẫn chưa về sao? Cô có muốn gọi điện thoại cho cô ta không?" Hắc Muội nói.
Mục Uyển suy nghĩ, trước tiên cô chỉ có thể gọi điện cho Hạng Kim Thu.
Cô gọi điện thoại, điện thoại đổ chuông ba tiếng, Hạng Kim Thu nghe máy.
"Cô còn không biết xấu hổ mà gọi điện thoại cho tôi sao, đợi tôi về nhất định sẽ lột da cô." Hạng Kim Thu tức giận nói.
"Dì muốn lột da tôi, dù sao cũng nên cho tôi một lý do chứ?" Mục Uyển bình tĩnh hỏi.
"Lục Bác Lâm đã theo cô đi nước Z, anh ta bị bắt ở nước Z rồi, Thịnh Duật đang giúp tôi thương lượng cứu anh ta ra, có phải cô nói cho anh ta biết cô muốn đi nước Z hay không, sao cô lại quyến rũ anh ta, cô nói rõ đi." Hạng Kim Thu đùng đùng nổi giận.
"Bây giờ Lục Bác Lâm đang ở nước Z sao?" Mục Uyển ngạc nhiên.
"Cô cố ý khoe khoang trước mặt tôi à. Đồ khốn kiếp, đợi tôi cứu Bác Lâm ra trước đã, tôi sẽ tìm cô tính sổ sau." Hạng Kim Thu giận dữ cúp điện thoại.
Mục Uyển híp mắt lại, chiêu này của Hạng Thịnh Duật khiến cô bất ngờ, quan trọng là Hạng Kim Thu quá ngu xuẩn, không có một tý năng lực phân tích logic bình thường nào, cần phải có con mắt sắc bén để nhìn nhận vấn đề.
Nếu như cô đoán không sai, thì Lục Bác Lâm đến nước Z cũng là do bị Hạng Thịnh Duật ép đi.
Nếu Lục Bác Lâm chết ở nước Z...
Sống lưng Mục Uyển lạnh toát, khi đó Hạng Kim Thu sẽ tưởng cô hại chết Lục Bác Lâm, vì báo thù cho Lục Bác Lâm, việc gì cô ta cũng dám làm.
"Cô chủ, cô chủ!" Hắc Muội khẽ gọi.
Mục Uyển bình tĩnh lại.
"Cô làm sao thế? Cô không sao chứ?" Hắc Muội hỏi vẻ lo lắng.
Mục Uyển lắc đầu, nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng bất an, bây giờ giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật muốn như thế nào mới không giết Lục Bác Lâm?
Nếu cô nói cho Hạng Kim Thu là Hạng Thịnh Duật giết chết Lục Bác Lâm, chắc chắn Hạng Kim Thu sẽ không tin, mà sẽ cho là cô châm ngòi ly gián.
Cô bấm điện thoại.
Hạng Thịnh Duật nghe máy.
"Anh ép Lục Bác Lâm đi nước Z phải không?" Mục Uyển hỏi thẳng vào vấn đề.
"Ép? Không thể tính như vậy, chỉ là tiện đường đưa đi, dù sao tôi biết nhiều người muốn đi nước Z như vậy, lại đúng lúc anh ta đụng vào họng súng của tôi, nên tiện thể đưa theo." Hạng Thịnh Duật chậm rãi nói.
"Anh định giết anh ta sao?" Mục Uyển nói thẳng nghi ngờ của mình.
"Ha ha." Hạng Thịnh Duật cười yếu ớt.
Cô sợ nhất kiểu cười này của anh ta, nếu thấy rõ, lại ẩn giấu đi sự sắc sảo: "Hãy nói thẳng cho tôi."
Truyện convert hay : Mộ Tiên Sinh Tiểu Kiêu Ngạo