CHƯƠNG 960: BẮT NẠT CÁI GỐI, EM CHỈ CÓ CHÚT BẢN LĨNH NÀY SAO?
Hạng Thịnh Duật cũng rất vui vẻ, mặt cọ tới cọ lui vào tóc cô, rồi ngậm lấy vành tai cô.
Mục Uyển cảm thấy rất ngứa, phát hỏa: "Anh vẫn chưa thỏa mãn sao?"
"Vừa rồi không phải em rất dễ chịu sao? Dễ chịu xong, lại trở mặt rồi?" Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, giảo hoạt nói.
Mục Uyển đẩy anh: "Bây giờ cũng mấy giờ rồi, rất muộn rồi."
Đúng là rất muộn rồi, nhưng tâm trạng anh rất tốt, anh tắt các loại, rồi ôm eo cô, kéo đến bên người: "Ngủ đi, không làm em nữa."
Mục Uyển nhìn bóng đêm vô tận, thân thể rất mệt mỏi, nhưng không ngủ được.
Cô ở lại bên cạnh Hạng Thịnh Duật, nhưng không lấy được chứng cứ của Hạng Thịnh Duật, còn bị anh khống chế triệt để, không hề có tác dụng và trợ giúp gì.
Cô phải nghĩ cách để anh không dám đụng vào cô nữa, có thể khiến Hạng Thịnh Duật kiêng dè, trước mắt chắc là chỉ có Hạng Vũ Thái.
Nhưng tính cách cậu quá mức cương nghị, cũng không muốn nghi ngờ người khác, dã tâm của Hạng Thịnh Duật lớn như thế, cậu vẫn muốn tin tưởng anh ta, uỷ quyền cho anh ta.
Châm ngòi ly gián, đặc biệt là giữa người nhà sẽ càng khiến cậu chán ghét.
Cô phải nghĩ cách, không thể ngồi mà chờ chết, không thể để mặc Hạng Thịnh Duật bắt nạt.
Cô mơ màng đến khuya mới ngủ được.
Cô lại mơ thấy Hình Thiên.
Họ ở bờ biển Nhật Bản, cùng bơi, vì nhặt được một con cua, anh còn bế cô lên.
Lúc đó trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào, rất muốn hôn anh.
Cuối cùng, cô không hôn, vì cô biết, hôn rồi, thì phải làm thế nào đây?
Trong lòng Hình Thiên không có cô, chính là không có cô, trong lòng cô rất buồn.
Cô còn mơ thấy, có người nổ súng, bắn trúng gáy Hình Thiên.
Mặt anh đầy máu tươi ngã xuống trước mặt cô.
Lòng cô càng đau đớn, đau đến mức không thở được, khẽ lẩm bẩm nói: "Thiên, Thiên, Thiên ... Thiên."
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật sắc bén, sắc mặt tái xanh dọa người, nắm cằm cô.
Mục Uyển bị đau, mở to mắt, Hạng Thịnh Duật đang nhìn cô với ánh mắt hiểm ác, anh không nói gì, rồi chặn môi cô.
Cô còn đang chìm trong bi thương của giấc mơ, bực bội đẩy Hạng Thịnh Duật ra, nhưng căn bản không đẩy được.
Càng đẩy, Hạng Thịnh Duật càng bực bội, trực tiếp ‘muốn’ cô.
Mục Uyển bị đau, sắc mặt trắng bệch, giận dữ: "Anh đã uống bao nhiêu thuốc rồi hả?"
Hạng Thịnh Duật nghiêm mặt.
Khi cô đau, anh cũng không thỏai mái lắm, rất đau đầu: "Có uống nhiều thuốc nữa cũng không trị được bệnh ngu ngốc của em, em thế này còn có thể khiến tôi yêu em sao?"
Cô căn bản không nghĩ tới muốn anh yêu cô, cô không có bản lĩnh này, cũng không có năng lực này, cô chỉ muốn cách xa anh một chút.
Hạng Thịnh Duật càng nói như vậy, cô càng muốn chống lại anh, cô gào lên: "Bây giờ không phải anh đang yêu tôi sao?"
"Đúng, tôi yêu em." Hạng Thịnh Duật nghiến răng nói.
Tất nhiên Mục Uyển sẽ không cho rằng anh nói yêu chính là tình yêu giữa nam nữ.
Cái dáng vẻ giận dữ này, yêu chắc là hận đi.
Anh hận cũng tốt, cô không quan trọng, cô ngậm miệng lại, Hạng Thịnh Duật càng muốn dùng sức, xé rách gương mặt quật cường kia của cô.
Không biết qua bao lâu, kết quả của sự bạo ngược chỉ có sự lạnh lẽo như băng.
Hạng Thịnh Duật làm xong, không thèm để ý cô, lạnh lùng đi vào phòng tắm, mở vòi tắm, tắm rửa.
Mục Uyển co ro thân thể, nắm chặt nắm đấm, thật không thể tiếp tục như vậy nữa, cô phải đến nhờ Hạng Vũ Thái, phá vỡ kế hoạch của anh.
Hạng Thịnh Duật đi ra, thấy Mục Uyển đã mặc quần áo tử tế, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Thời gian còn sớm, ngoài cửa sổ vẫn đen như mực.
"Lát nữa tôi bảo người đưa em về." Hạng Thịnh Duật lạnh giọng nói.
Mục Uyển còn chẳng buồn đáp lại anh, cô đi đến toilet, khóa cửa lại, tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, Hạng Thịnh Duật vẫn còn ở đó, nhíu mày nhìn cô: "Em chảy máu?"
Mục Uyển cũng nhìn thấy vết máu trên ga trải giường, bây giờ vẫn đau, Hạng Thịnh Duật quá thô bạo, nhưng anh quyết tâm, thô bạo, đây mới là bản tính của anh.
Mục Uyển không muốn trả lời anh.
"Lại đây, để tôi nhìn xem." Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
"Không có gì đẹp mà nhìn, có thể bị thương rồi, sẽ nhanh khỏi thôi, tôi không kiểu cách và mảnh mai như vậy." Mục Uyển từ chối.
"Bây giờ không phải đang kiểu cách sao? Trên người em có chỗ nào tôi chưa nhìn chứ, bây giờ em còn ra vẻ thẹn thùng với tôi." Hạng Thịnh Duật trầm giọng, đứng lên.
Mục Uyển lui về sau một bước, không muốn cho anh nhìn: "Không phải máu của tôi."
"Chẳng lẽ là máu của tôi?" Hạng Thịnh Duật cao giọng, cầm lấy cổ tay cô.
Mục Uyển hất tay anh ra, nhưng không hất được, giận dữ: "Bây giờ anh làm cái gì vậy, không phải anh cố ý làm sao, bây giờ anh còn cần phải giả vờ giả vịt sao? Hay là anh cảm thấy anh xem thì tôi sẽ cảm kích anh, trong lòng sẽ cảm động?"
Hạng Thịnh Duật ném cô lên giường, ép cô xuống, hướng xuống phía dưới.
Mục Uyển không ngăn cản được, vừa thẹn vừa giận, cắn chặt hàm răng, quay mặt đi chỗ khác.
Hạng Thịnh Duật thấy thế, thả lỏng cô, cầm thuốc mỡ trên tủ đầu giường, giúp cô thoa lên.
"Đau không, em còn không nói thì người chịu thiệt chính là em." Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
Mục Uyển sửa sang quần áo, lạnh như băng nhìn anh: "Đau thì anh sẽ buông tha tôi sao?"
"Đương nhiên."
"Tôi đau, tim tôi đau, ngực đau, đau đầu, cơ thể đau, chỗ nào cũng đau, anh buông tha tôi không." Mục Uyển nhìn thẳng anh.
"Tôi nói chính là đương nhiên không thể buông tha em."
Mục Uyển: "..."
Cô xúc động muốn vung tay tát Hạng Thịnh Duật, một ngọn lửa từ trong lòng trực tiếp xông lên đầu, ánh mắt đều là ngọn lửa.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, anh thích anh ở trong mắt cô, dù là chọc cô tức giận đến phát điên, ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh, ngoài anh không có người khác.
"Đây là anh yêu tôi, không phải tôi không thể?" Mục Uyển nhìn anh chằm chằm, châm chọc nói.
"Con người phải có tinh thần AQ thì mới có thể tiếp tục sống, nếu em nghĩ như vậy là quyền của em, ăn sáng xong sẽ đưa em trở về." Hạng Thịnh Duật xoay người, đi ra ngoài cửa.
Mục Uyển nổi giận, rất nổi giận, không muốn cùng anh ăn sáng, ngọn lửa này, còn không biết làm sao phát ra, cảm thấy sắp thiêu đốt cả người cô.
Khi cô ở bên cạnh Hình Thiên, chưa từng chịu uất ức như thế, bất đắc dĩ như thế, tủi thân như thế, cũng không sụp đổ như thế, trạng thái giận dữ như thế, khàn cả giọng như thế.
Hình như trong thời gian không bao lâu, mà tính cách của cô cứ như hai người.
Cô cầm cái gối trên giường lên, ném xuống đất, dùng sức giẫm lên, giống như muốn phát tiết ngọn lửa trong lòng ra ngoài.
Đạp năm sáu cái, đã không còn sức, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút, đi về phía cửa.
Cửa lại bị đẩy ra, Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cái gối trên đất, ánh mắt dừng lại trên gương mặt hờ hững của Mục Uyển: "Bắt nạt một cái gối, em chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?"
"Bắt nạt, nhưng đây là gối của anh Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển sâu xa nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Em rất có tinh thần AQ, lát nữa nói cho em một việc."
Truyện convert hay : Dị Thế Đan Đế