Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 963: tôi có gì mà không dám

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 963: TÔI CÓ GÌ MÀ KHÔNG DÁM

"Tất nhiên cậu có quyền này, thậm chí cậu còn có thể trực tiếp cho cháu làm Bộ trưởng tài vụ cũng được, nhưng họ sẽ oán hận, một ngày nào đó lại biến thành một thanh kiếm sắc, vào thời điểm thích hợp sẽ bộc phát, dù ngoài mặt lấy lòng, hòa thuận, nhưng trên thực tế lại tích tụ chán ghét, còn khiến cho người ta chọc vào chỗ hở."

"Chỗ hở gì, chẳng lẽ lại chiếm vị trí chủ nhà này của cậu? Có đoạt được hay không cũng không quan trọng." Hạng Vũ Thái ngồi vào vị trí bên trên: "Cậu không làm cũng không đói chết, cậu cũng không thể một người cũng không sắp xếp được"

"Cậu, cháu biết ý tốt của cậu, cậu đối với cháu rất tốt, Mục Uyển khắc ghi trong lòng, thật ra cháu đã tìm được việc làm, thứ Hai sẽ đi làm." Mục Uyển khẽ cười nói.

"Cháu ra ngoài đi làm sao?" Hạng Vũ Thái nhướng mày

Mục Uyển vẫn mỉm cười: "Cậu đang lo cháu bị người bên ngoài chửi mắng phải không?"

"Cháu không cần quan tâm đến họ, thanh giả tự thanh." Hạng Vũ Thái trấn an cô.

"Người chửi mắng cháu, mặc kệ là bên ngoài hay là bên trong đều có, người chửi mắng cháu cũng không thể xem như bạn cháu, vốn đã không phải là bạn bè thì cũng không là gì trong lòng cháu, những người như thế, cháu không hề quan tâm nên cậu không cần lo lắng cho cháu, cháu không sao, hơn nữa, người nhà họ Hạng có thể không hề kiêng nể nói cháu, nhưng người bên ngoài vì kiêng dè cháu là người nhà họ Hạng nên cũng không dám làm càn." Mục Uyển khuyên nhủ.

Hạng Vũ Thái yên lặng nhìn Mục Uyển: "Cháu đã trưởng thành rồi, lý trí hơn năm năm trước nhiều, năm năm trước, là nhà họ Hạng có lỗi với cháu."

"Nhà họ Hạng không hề có lỗi với cháu, đều là lựa chọn của cháu, nhưng có một chuyện, cháu muốn nhờ cậu." Mục Uyển dịu dàng nói.

"Cháu cứ nói." Hạng Vũ Thái khí khái nói.

"Cháu muốn tìm một đối tượng thích hợp để hẹn hò." Mục Uyển nói.

Hạng Vũ Thái dừng một chút: "Cháu muốn kết hôn?"

"Kết hôn thì còn sớm, không thể không thông qua ở chung, trước khi kết hôn phải ở chung xem đã, cháu biết thanh danh cháu không tốt, nên nguyên tắc là phải tự nguyện, nếu có tự nguyện tìm hiểu, có thể thử kết giao, sau này còn xem duyên phận, cháu cũng không thể cả đời không kết hôn, đúng không cậu." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.

Nếu để cho Hạng Vũ Thái giúp cô giới thiệu, thứ nhất Hạng Vũ Thái biết, trực tiếp hỏi đến thì Hạng Thịnh Duật sẽ không thể quá đáng muốn làm gì với cô thì làm như vậy.

Thứ hai, cô sẽ chọn gia đình có gia thế hiển hách, như vậy cũng có thể làm ô dù cho cô, Hạng Thịnh Duật sẽ không thể khiến quan hệ giữa cô và mình bại lộ, cũng sẽ cẩn thận làm việc.

Cô rất không thích anh muốn làm gì với cô thì làm.

Chiêu này của cô, có thể kiềm chế Hạng Thịnh Duật, cũng có thể nói cho Hình Thiên cô đã thật tìm lại được người yêu kia, nhất cử lưỡng tiện.

"Để cậu hỏi bạn bè cậu một chút, nếu có người thích hợp, cậu sẽ sắp xếp để hai người gặp nhau một chút." Vẻ mặt Hạng Vũ Thái có vẻ khó khăn nói.

"Cậu đang quan tâm lời đồn đại bên ngoài sao?" Mục Uyển nghiêng đầu hỏi.

"Nhanh như vậy đã tìm đối tượng hẹn hò, cậu sợ bên ngoài sẽ có dư luận không hay về cháu."

Mục Uyển cười: "Dư luận bên ngoài về cháu sớm đã không tốt rồi, họ đã nghĩ như vậy, thì mặc kệ cháu làm cái gì cũng sẽ cho rằng như vậy, dù cháu làm việc tốt họ cũng sẽ cảm thấy cháu giấu đầu hở đuôi, nên người ám sẽ vĩnh viễn sống trong u ám, cháu không cần vì cái nhìn của họ mà khổ sở, cháu chỉ cần theo đuổi hạnh phúc là được, dù sao, nhiều chuyện là việc của người khác, hạnh phúc là của mình."

"Được, để cậu xem xung quanh có đối tượng đối tượng thích hợp hay không."

"Cạu có thể nói rõ chuyện của cháu, để người khác tự nguyện, miễn cưỡng không có hạnh phúc."

Hạng Vũ Thái đau lòng nhìn Mục Uyển: "Cháu là cô gái tốt, sẽ hạnh phúc."

"Vậy cháu đi trước nhé, không quấy rầy cậu làm việc nữa." Mục Uyển muốn cáo từ.

"Muốn ở chỗ này của cậu ăn cơm rau dưa không?" Hạng Vũ Thái giữ lại nói.

"Hắc Muội đang nấu cơm rồi, nếu cháu ở chỗ này ăn, cô ấy sẽ oán trách, chào cậu cháu đi nhé." Mục Uyển gật đầu, xoay người, đi ra ngoài.

"Cô Mục là người cao quý, thánh khiết như hoa lan." Chú Tằng cảm thán nói.

"Đã nhiều năm như vậy, tính cách ngày càng thành thục, vừa xinh đẹp vừa thông minh, nhưng hơi đáng thương, khi còn trẻ bị Kim Thu giành bạn trai, lại bị hãm hại không thể không ly hôn, khi còn bé cũng không được chị hai quan tâm." Hạng Vũ Thái thở dài: "Ông đi làm việc trước đi, tôi gọi điện thoại cho các bạn tôi, xem ý của họ thế nào."

"Vâng." Chú Tằng đáp, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, khi ra ngoài nhìn thấy Mục Uyển, gọi: "Cô Mục xin dừng bước."

Mục Uyển xoay người nhìn ông ta.

"Cảm ơn cô Mục ngày đó nhắc nhở, là tôi hồ đồ rồi, xin lỗi cô." Chú Tằng chân thành nói.

"Cậu không thích giữa thân thích tàn sát lẫn nhau, cũng không thích nghi kỵ lẫn nhau, chú Tằng cũng không phải người mù, cậu quá tốt, nhưng cũng quá ngay thẳng, thường đắc tội với những bề trên kia nhưng lại không biết, họ bình thường không có sức mạnh gì, a dua nịnh hót, nhưng sau lưng lại ngầm bất mãn, một khi xảy ra chuyện thì sẽ hợp thành sức phá hoại rất lớn, chú Tằng ở bên cạnh cậu phải nhắc nhở nhiều hơn một chút, ông ấy rất tôn trọng ông, cũng coi trọng ông, ông nói, ít nhiều ông ấy sẽ nghe."

"Cô Mục, quả nhiên là người đã từng làm phu nhân tổng thống, nhìn vấn đề rất thấu đáo, tôi rất bội phục, nếu có người gây bất lợi cho cậu chủ, tôi liều mạng cũng sẽ bảo vệ cậu ấy."

"Vấn đề là ông phải để cậu biết người nào muốn gây bất lợi cho ông ấy, ông thay cậu đề phòng không bằng tự cậu đề phòng, nói miệng không bằng chứng, sau này khi có chứng cớ cũng không cần sợ cậu tôi đau lòng mà không nói, đau lòng cũng không sao, chờ đến khi bị hại thì đã không kịp rồi." Mục Uyển sâu xa nói, gật đầu, đi về phía phòng nhỏ bên hồ.

Vừa đi tới cửa, cô thấy tình thế không đúng, bầu không khí cũng không đúng, hơn nữa, cổng còn có một số bảo vệ.

Trực giác mách bảo cô không thể đi vào, nhưng nếu không đi vào, không biết Hắc Muội thế nào?

Cô đi tới, đẩy cửa ra.

Hắc Muội bị người áp trên mặt đất, không thể động đậy.

Mẹ Hạng Thịnh Duật nổi giận đùng đùng ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn thấy Mục Uyển tới, quát: "Đánh cho tôi, đánh chết cho tôi."

Những người kia lập tức xông lên đánh vào mặt Mục Uyển.

Cô biết tránh cũng không tránh được, vừa bên Hạng Vũ Thái đi ra, Hạng Vũ Thái cũng không kịp cứu cô.

Họ đánh rất mạnh, dùng chân đá.

Mục Uyển không chịu đựng nổi, ngã trên mặt đất, cô che lấy đầu, mặc cho họ đá.

Lúc đầu còn cảm thấy đau, sau đó đã bị đánh đến chết lặng, đầu óc cũng trống rỗng, ngậm miệng, không kêu ra tiếng.

"Các người đừng đánh nữa, các người đừng đánh nữa, các người đánh nữa, tôi giết các người." Hắc Muội nổi giận, cũng không biết lấy sức từ đâu, thoát khỏi hai người đàn ông giữ cô, cô cầm dao đâm trúng một trong hai người đang đánh Mục Uyển.

Những người khác bị dọa sợ, trong đầu còn chưa kịp có phản ứng, Hắc Muội dùng đao kể cổ mẹ Hạng Thịnh Duật.

"Cô dám, cô dám làm phản." mẹ Hạng Thịnh Duật sợ hãi lại the thé nói.

"Bà cũng sắp giết tôi, tôi có cái gì không dám." Hắc Muội giận dữ.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Gây Dựng Sự Nghiệp Nhân Sinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio