CHƯƠNG 965: VUI KHÔNG?
Mục Uyển mỉm cười: "Tôi sẽ không chết đâu, hãy tin tôi, nhớ kỹ lời dặn của tôi, đừng cho anh ấy biết, nếu em không muốn nói dối, cũng không cần báo cáo."
"Em không thể không báo cáo, nếu em không báo cáo, lập tức sẽ có người đến tìm hiểu tình hình." Hắc Muội giải thích.
Mục Uyển phỏng đoán hướng của thuộc hạ Hạng Thịnh Duật, nhìn sang, nói: "Để cô ấy đi theo đi, tôi cam đoan cô ấy sẽ không quấy rối."
"Ha." Thuộc hạ Hạng Thịnh Duật cười lạnh một tiếng: "Muốn chết thì cứ đi theo."
Hắc Muội dìu Mục Uyển tới chỗ xe.
Mục Uyển cố hết sức giữ biểu hiện bình thường như là người không việc gì, đi đứng bình thường, nhưng dù sao cô cũng không nhìn thấy, nên không thể phối hợp ăn ý với Hắc Muội, suýt thì đụng phải xe, may mà Hắc Muội kéo lại.
Mục Uyển hơi nhướng mày, bước lên xe, nhắm mắt lại.
Mở to mắt nhưng không hề nhìn thấy gì, con mắt còn trống rỗng bất lực, không bằng nhắm mắt lại đi.
Hắc Muội lo lắng nhìn Mục Uyển, lông mày luôn nhíu chặt.
Cô muốn nói cho ngài tổng thống biết cô chủ ở đây rất bất hạnh, muốn ngài tổng thống đón cô chủ về, cô chủ lẻ loi một mình thật quá đáng thương.
Sau hơn nửa tiếng, xe đã tới trụ sở khác của Hạng Thịnh Duật.
"Cô chủ, chỗ này rất nhiều bậc thang, em cõng cô nhé." Hắc Muội nói.
"Em cõng không nổi đâu."
"Đàn ông em còn cõng được nữa là cô chủ gầy như vậy." Hắc Muội nói xong, bước xuống xe, nửa ngồi ở cửa ra vào.
Mục Uyển không nhìn thấy Hắc Muội, nhưng cảm giác được thân thể Hắc Muội.
Hắc Muội cầm tay Mục Uyển, khoác lên vai mình.
Mục Uyển không muốn leo lên lưng Hắc Muội, cô bé này quá nhỏ, cô sợ nó không chịu được.
Hắc Muội không để nắm tay cô kịp rụt về, nhấc Mục Uyển lên.
Mục Uyển cảm thấy Hắc Muội thật nhỏ bé, còn chưa trưởng thành, vóc dáng vốn cũng chỉ đến bả vai cô, trong lòng càng không nỡ.
"Em để tôi xuống đi." Mục Uyển đau lòng nói.
"Cô chủ, cô quá nhẹ, trước kia em vác cọc gỗ đoán chừng còn nặng hơn cô mấy lần, em cõng cô đi, người nhẹ như chim én, không khác gì đi người không, em rất khỏe, cô còn nhớ trước đó em bị hai tên đàn ông to khỏe ép trên mặt đất không, em còn có thể hất họ ra." Hắc Muội vừa nói, vừa cõng Mục Uyển lên bậc thang.
Mục Uyển không nói gì thêm.
Thứ nhất, Hắc Muội sẽ không để cô xuống.
Hai là, nếu cô tự đi, bây giờ mắt cô bị mù, không nhìn thấy, không thích ứng được, đi cầu thang sẽ rất khó khăn.
Sau khi đi chín mươi chín bậc thang, Hắc Muội lại bước qua một bậc cửa rất cao, rồi mới đặt Mục Uyển xuống.
Hạng Thịnh Duật đang ngồi trên ghế chạm khắc hoa cúc, hung ác nham hiểm nhìn Mục Uyển: "Em đã cho mẹ tôi uống thuốc gì?"
Mục Uyển hơi nhếch môi.
Cảm thấy, mù cũng rất tốt, có thể không nhìn thấy rất nhiều người cô không muốn nhìn thấy.
"Em dọa bà ấy sợ hãi." Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển nhìn cũng không nhìn mình, càng tức giận, ánh mắt bốc hỏa.
Mục Uyển không nói lời nào.
Hắc Muội thấy anh ta bắt nạt cô như thế, cũng đã biết bình thường còn bắt nạt đến thế nào.
Cô đã đến, thì cũng không muốn sống nữa, tức giận nói: "Là mẹ anh đánh cô chủ chúng tôi trước, cô chủ chúng tôi bị đánh thương tích đầy mình, mắt cũng mù rồi, muộn một chút, thì cô chủ cũng chết rồi."
"Cái gì!" Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển, đứng lên, đi tới trước mặt cô quan sát.
Mắt Mục Uyển không hề có màu sắc, bình tĩnh như nước đọng.
Hận, giận, thích, chán ghét, kiên cường, bất khuất, những thứ này đều không còn nữa, như mặt trăng, mặt trời đã mất đi ánh sáng, hoa cỏ đã mất đi mùi thơm.
"Đi bệnh viện." Hạng Thịnh Duật giận dữ nói.
"Ông chủ, phía mẹ ông chủ còn đang chờ câu trả lời từ ông." Sở Nguyên nhắc nhở.
Hạng Thịnh Duật quét ánh mắt sắc bén về phía anh ta: "Tôi nói đi bệnh viện, cậu không nghe thấy sao?"
Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật không dám chống lại, cúi đầu: "Vâng."
Mục Uyển bị ai đó bế lên.
Cô không nhìn thấy người ôm cô, chỉ cảm thấy cánh tay người này rất chắc chắn, vóc dáng rất cao, hơi thở mạnh mẽ mà bá đạo.
Chắc là Hạng Thịnh Duật.
Anh không nói gì, đặt cô lên phía trên, sau khi ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không nói gì.
Có lẽ mắt không nhìn thấy, nên phương diện khác sẽ mẫn cảm hơn nhiều.
Cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh, cũng không ổn định.
"Vui không?" Hạng Thịnh Duật trầm giọng hỏi.
"Anh cảm thấy bây giờ dáng vẻ của tôi là vui vẻ à?" Mục Uyển hỏi ngược lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Đây không phải điều em muốn sao? Đoán chừng chọc giận mẹ tôi là muốn bà ấy đối phó em, nếu em có chút đầu óc, thì phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói." Hạng Thịnh Duật đè nén cơn tức.
"Anh thông minh, anh biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm phải không? Nếu bà Lan Ninh biết được quan hệ giữa tôi và anh, anh cảm thấy sẽ như thế nào?" Mục Uyển bình thản nói.
"Tôi có biện pháp đảm bảo họ sẽ không biết, em có biện pháp để cho mình không bị thương tổn không, hay em cho rằng để mẹ tôi biết, bà ấy sẽ quản giáo tôi, nhưng em không biết bà ấy không quản được tôi, thì sẽ quản em, chút đạo lý này mà em cũng không biết sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển hít sâu một hơi, đương nhiên cô hiểu rất rõ, cho nên rõ ràng bị sỉ nhục, nhưng cô không thể nói.
"Bây giờ mắt tôi đã mù, anh muốn tôi cũng chẳng có gì thú vị."
"Có thú vị hay không, không phải do em nói là được, mà là do tôi quyết định." Hạng Thịnh Duật tức giận nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, không muốn tâm trạng của mình bị mất kiểm soát.
Một phút sau, âm thanh Hạng Thịnh Duật càng lạnh hơn: "Tôi vốn tưởng em trở về, sẽ có thủ đoạn ngăn cản tôi, ít nhất để tôi thấy được năng lực của em, xoay chuyển tương lai, xem ra, em chỉ biết trước mặt tôi biểu hiện chơi đùa chết bản thân như thế nào, thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt."
Mục Uyển nắm chặt nắm đấm, nhướng mày, ánh mắt nhìn không rõ cũng hiện lên hận ý.
Anh nói thì dễ dàng, cô trở về đã biết mình thập tử nhất sinh, chưa có năng lực như anh nói, chỉ có quyết tâm làm việc và dũng khí.
"Anh thật coi trọng tôi, bây giờ không phải khi còn đi học, chỉ cần cố gắng thì sẽ có thành tích, hiện thực đều là dù tôi có cố gắng nữa, cũng không bằng anh động động ngón tay." Mục Uyển hờ hững nói.
Hạng Thịnh Duật nắm cằm cô, hơi thở lạnh lẽo phả lên mặt cô: "Vậy chắc bây giờ em đã rõ, thuận tôi thì sống chống tôi thì chết chứ, nếu em dựa vào tôi, tôi sẽ khiến cuộc sống của em rất dễ chịu, nếu em chống lại tôi, tôi cam đoan khiến em sống không bằng chết, dù em đến quốc gia khác, tôi cũng có cách để em chỉ có thể bò trên mặt đất, nói không chừng, chờ tôi chơi chán em, thì sẽ thả cho em một con đường sống, để em ngoan ngoãn đi theo Hình Thiên về nước, trở thành nô lệ của anh ta."
Mục Uyển rũ mắt: "Anh ấy sẽ không coi tôi như nô lệ."
"Tất nhiên, trong mắt anh ta em đến nô lệ cũng không bằng." Hạng Thịnh Duật giận dữ hất khuôn mặt Mục Uyển ra, nghiến răng, ngọn lửa trong mắt lan ra toàn thân, anh nặng nề hôn lên môi Mục Uyển, tay dọc theo vạt áo cô đi vào bên trong...
Truyện convert hay : Phúc Hán