CHƯƠNG 973: VÔ T M THÌ YÊN ỔN, QUAN T M TẤT SẼ LOẠN
“Vô tâm thì yên ổn, quan tâm tất sẽ loạn, đạo lí này anh còn hiểu hơn tôi, bây giờ anh không còn lí trí nữa, dù anh không yên tâm nổi, cũng nên hành động theo kế hoạch của chúng ta, tôi đã nói với anh rồi, chỉ cần tình yêu của anh và Mục Uyển được ủng hộ, thì anh và cô ấy còn cơ hội. Nhưng nếu anh cứ kích động như bây giờ, thì đừng nói đến cơ hội, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh đấy. Anh chết rồi, thì bảo vệ cô ấy thế nào được, bảo vệ bằng linh hồn anh à?” Bạch Nguyệt cao giọng nói.
“Tôi không thể nhìn cô ấy gặp nguy hiểm mà không cứu, cô không biết đâu, nhà họ Hạng là địa ngục với cô ấy. Cô ấy mới 26 tuổi, đương tuổi đẹp đẽ phong hoa, không nên bị nhốt trong cái nơi đen tối độc ác như vậy. Cô ấy sợ nhất là cô đơn, tôi không thể để cô ấy ở đó, tôi phải khuyên cô ấy rời đi.” Hình Thiên lại càng kích động.
“Vậy nên chúng ta mới càng cần kế hoạch lâu dài, anh hiểu tính cách của Mục Uyển hơn tôi, cô ấy nhìn thì rất dịu dàng, dễ nói chuyện, nhưng thực tế lại rất ngoan cố, hơn nữa, một khi đã quyết định rồi, thì rất khó để thay đổi.
Lúc đó, cô ấy chưa quen anh, nhưng vì tình nghĩa, mà vẫn quyết tâm gả cho anh, anh nên biết cô ấy là người thế nào.
Cô ấy có suy nghĩ chắc chắn của mình, đã quyết định rồi, thì dù giây sau có chết, cô ấy cũng không thay đổi, nếu cô ấy thay đổi được ý định, đã không về nước M rồi.
Hoặc có lẽ, Hạng Thịnh Duật cố ý dày vò cô ấy, là để dụ anh, đừng quên khi xưa Thẩm Diên Dũng bị kéo xuống như thế nào.
Thẩm Diên Dũng bị hãm hại, mà bởi vì có tôi, có Cố Lăng Kiệt, có lương tri và lòng khoan dung của anh, nên chỉ bị nhốt 2 năm.
Nhưng nếu đến lượt anh bị kéo xuống, thì chỉ sợ, nhốt một đời là còn nhẹ.
Đừng nghĩ đến việc Cố Lăng Kiệt sẽ thay cho vị trí của anh, đó là chuyện không thể, được là được, mất là mất hết, lợi ích của Cố Lăng Kiệt cũng gắn bó với anh, anh mà mất chức, anh ấy cũng không thể đi lên được, người chiếm được chức ấy chỉ có thể là Sở Dã Bạch.
Một khi anh thất thế, Mục Uyển sẽ càng thảm hại hơn, bởi vì cô ấy lúc đó không còn giá trị lợi dụng nữa.
Anh chỉ có thể đứng càng cao, những kẻ đó cảnh giác anh, muốn lợi dụng Mục Uyển, cô ấy mới có thể sống an toàn. Hình Thiên, lí trí hơn chút đi, bây giờ anh đang ở đâu? Tôi và Lăng Kiệt qua đón anh.” Bạch Nguyệt phân tích một cách lí trí.
Hình Thiên nắm chặt điện thoại, gân trên cánh tay nổi cả lên, ngón tay trắng bệch.
Anh hiểu những điều mà Bạch Nguyệt nói, nhưng nhìn Mục Uyển cười nói không sao, còn cố tình chọc anh vui, để anh yên tâm.
Trong lòng anh, như có con dao cắt ra từng mảnh, không nói được lời nào.
Bạch Nguyệt thấy Hình Thiên không nói gì, biết anh đang đấu tranh tâm lý: “Hình Thiên, tin tôi đi, chúng ta cùng nhau, chắc chắn sẽ giúp cô ấy trở về, bây giờ anh làm vậy là quá manh động. Kẻ địch đã bày sẵn lưới, chỉ đợi anh nhảy vào, đừng dẫm lên vết xe đổ của Thẩm Diên Dũng nữa, chúng ta sẽ cứu được Mục Uyển trở về thôi.”
Hình Thiên vẫn không nói, môi mím chặt, cả người run rẩy.
“Có một việc, anh phải biết rõ là, anh đứng càng vững, thì anh và Mục Uyển càng có cơ hội, anh dọn sạch mọi chướng ngại vật, không còn ai uy hiếp anh nữa, anh mới có thể đón Mục Uyển trở về, gả cho anh một lần nữa. Những chuyện khác chỉ khiến anh đi vào đường cùng, Hình Thiên, không nhẫn nhịn được chuyện nhỏ, sẽ gây lên họa lớn, anh hiểu mà. Kế sách của một quân vương, anh hiểu hơn tôi và Lăng Kiệt nhiều.” Bạch Nguyệt nỗ lực khuyên.
“Tôi biết rồi.” Hình Thiên nói.
Anh biết rồi, rồi sao nữa?
“Để tôi yên tâm, để Mục Uyển yên tâm, biết chưa? Cô ấy biết anh sắp đến nước M, lo lắng mà gọi cho tôi, cô ấy có tình cảm với anh, hai người rồi sẽ đến được với nhau.” Bạch Nguyệt cần một câu trả lời từ anh.
“Giúp tôi nói với cô ấy một tiếng, lần này tôi lỡ hẹn rồi.” Hình Thiên tìm lại được lí trí.
Bạch Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy sẽ biết ơn cái lỡ hẹn của anh, tôi gọi điện cho cô ấy ngay đây, để cô ấy đỡ lo.”
Bạch Nguyệt cúp máy, rồi lập tức gọi cho Mục Uyển.
Mục Uyển đưa tay nhấc máy, bàn tay run lên.
“Mục Uyển, Hình Thiên sẽ không đến nữa, cô yên tâm đi, có chuyện gì thì nhớ liên hệ với tôi, bảo trọng nhé.” Bạch Nguyệt nói.
Mục Uyển nghe xong, nước mắt rơi xuống như mưa, nếm phải vị mặn của nước mắt mình, cô mới biết mình đang khóc.
Rất lâu về trước, cô từng mắng Bạch Nguyệt.
Lúc đó, cô thương cho sự bảo vệ của Hình Thiên, thương cho Hình Thiên, vì Bạch Nguyệt mà từ bỏ tất cả, cô không khống chế được cảm xúc, đã mắng Bạch Nguyệt.
Thực ra, cô có lấy lập trường gì để mà mắng Bạch Nguyệt đây.
Bạch Nguyệt là người Hình Thiên yêu nhất, là người duy nhất anh ấy yêu.
Cô có nói gì cũng chẳng lọt tai, chỉ một câu của Bạch Nguyệt, mà đã thay đổi được quyết định của Hình Thiên.
Anh không nghe máy cô, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ngơ cuộc gọi của Bạch Nguyệt.
Trước kia cô từng tự an ủi mình, nghĩ rằng có thể cô không phải là người Hình Thiên yêu, nhưng lại có thể trở thành chiến hữu của anh ấy, cùng nhau tiến về phía trước.
Nhưng trên thực tế, đến tư cách là chiến hữu cô cũng không có.
Bạch Nguyệt mới là trụ cột tinh thần của Hình Thiên, Bạch Nguyệt mới là chiến hữu, là người yêu duy nhất mà anh ấy cần.
Cô yêu đến thê thảm, yêu đến đáng thương, mà chẳng thế nói ra nửa câu oán trách.
Cô hiểu rõ rằng, so với Bạch Nguyệt, cô kém cỏi quá nhiều, không có nhan sắc như Bạch Nguyệt, không có thân hình như Bạch Nguyệt, không có trí tuệ như Bạch Nguyệt, cũng không có dũng khí và năng lực như cô ấy.
Thứ cô có, chỉ là tính cách ngang ngạnh của mình, là thứ mà cô cho là nhiệt huyết, chẳng có chút tác dụng gì, bản thân mình còn đang chần chừ giữa sự sống và cái chết, người ta làm sao bảo vệ được.
Hoặc có lẽ, do sự vô dụng, cố chấp của cô, đã đưa đến biết bao phiền phức cho người muốn bảo vệ cô.
Hình Thiên cho rằng là do anh, cô mới gặp nguy hiểm, anh muốn bù đắp cho cô.
Nhưng cô không cần, cô không cần, thật sự không cần!!!
Mục Uyển cúp máy, bật khóc.
Bị đánh, rồi mù, bị cưỡng hiếp, rồi bị giết, cô đều không khóc, cô nhịn tất cả, nhưng lúc này cô không cách nào kiềm chế được nữa, cô khóc.
Khóc đến tê tâm liệt phế, khóc không biết trời chăng gì cả, càng khóc càng thương tâm, càng tan vỡ.
Hắc Muội lo lắng nhìn Mục Uyển: “Phu nhân, chị sao vậy? Ngài Tổng Thống sao rồi, phu nhân, chị đừng khóc, chị khóc em cũng muốn khóc theo.”
Mục Uyển vẫn khóc.
Lục phủ ngũ tạng như bị một cỗ máy xay xé rách, tan ra thành từng mảnh.
Cỗ máy không lấy ra được, chỉ đành giữ lại trong lòng, lúc nào cũng như đang gặm nhấm từng tấc máu thịt cô.
Cô ấn vào chỗ đau nhói, đau đến chỉ muốn lấy ra vứt đi nơi ngực trái, khóc rồi lại khóc, khóc rất lâu, đến khi trước mắt chỉ còn là một màu đen, không còn nhìn thấy gì nữa.
Cô mới dần dần bình tĩnh lại, dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
“Phu nhân, chị không sao chứ?” Hắc Muội lo lắng hỏi.
Mục Uyển vẫn nhắm mắt, hít sâu một hơi, khóc lâu quá, cô như mất hết sức lực, cảm thấy, thực ra cô không nên khóc, khóc cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Em biết lái xe không?”
Truyện convert hay : Lão Bà Của Ta Là Đại Minh Tinh