CHƯƠNG 991: TÔI VÀ NỮ THẦN CỦA TÔI Ở BÊN NHAU
“Chỉ cần thề sẽ rời khỏi nước M, tránh xa nhà họ Hạng, đương nhiên tôi sẽ tha cho em, nhưng nếu trong lòng em còn mục đích khác, thì xin lỗi, tôi không thể đồng ý tha cho em được.” Hạng Thịnh Duật nói thẳng.
Sắc mặt Mục Uyển lại càng tái đi.
Ý của câu này là, anh vẫn muốn dây dưa với cô.
Mặc Uyên thấy bầu không khí đang quá căng thẳng, liền cười nói: “Hai người vẫn như hồi nhỏ nhỉ, cứ gặp mặt cái là cãi nhau.”
“Chúng tôi không như hồi nhỏ nữa, lúc nhỏ tôi chỉ thấy cô ấy thuận mắt mà thôi.” Hạng Thịnh Duật nhếch môi cười nói, ánh mắt âm hiểm.
“Đúng là không như hồi trước nữa.” Mục Uyển mím môi, thật muốn ngay trước mặt mọi người nói ra chuyện anh cưỡng gian cô.
Nhưng cô cũng rất lí trí mà biết rằng, dù cô có nói, cũng không ai tin cả, Phó Hâm Ưu cũng không.
Nói ra, chỉ khiến mình mất mặt mà thôi.
“Nhớ lúc nhỏ anh còn có chút nhân tính, bây giờ mới phát hiện, anh chẳng phải là con người.” Mục Uyển nói, nhìn Mặc Uyên, đưa tay dụi mắt: “Xin lỗi anh Mặc Uyên, em làm hỏng bầu không khí rồi, em không làm phiền mọi người ăn cơm nữa, hôm khác nhé.”
Cô đứng dậy.
“Để tôi đưa cô về.” Trần Gia Huy nói, cũng đứng lên cùng.
Để Trần Gia Huy ở lại, Mục Uyển lo Hạng Thịnh Duật sẽ bắt nạt anh ta. Cô gật đầu: “Được.”
“Anh Mặc Uyên, để em đi đưa cô ấy về.” Trần Gia Huy nói, rồi đưa tay lấy áo trên giá, rời đi cùng Mục Uyển.
Lên xe.
Mục Uyển lo tối nay Hạng Thịnh Duật sẽ đến làm phiền cô, cô thể lực kém, lúc đó chắc chắn sẽ bị ức hiếp.
Cô không muốn có quan hệ với anh.
“Trần Gia Huy, có nơi nào bí mật không?” Mục Uyển hỏi.
“Hả?” Trần Gia Huy nhất thười không hiểu ý Mục Uyển là gì.
“Tôi muốn trốn đi tối nay.” Mục Uyển nói.
“Ồ ồ, tôi có một nơi, để tôi đưa cô đi, nhưng mà hơi xa, mai cô có phải đi làm không?” Trần Gia Huy hỏi.
“Có, chỗ đó bao xa?” Mục Uyển hỏi.
“Lái xe từ đây đi, mất khoảng hơn một tiếng, mai mấy giờ cô đi làm?”
“9 giờ.”
“Vậy để tôi đặt báo thức, 7 giờ dậy, tôi đưa cô đi làm.”
Mục Uyển biết Trần Gia Huy có ý tốt: “Bên đó có taxi không, tôi gọi taxi đi làm.”
“Hình như không có, đã là bí mật rồi, có taxi thì không còn là bí mật nữa, để tôi đưa cô đi, không sao đâu.” Trần Gia Huy nói, điều chỉnh vô lăng, tiếp tục lái xe.
Mục Uyển có hơi lo cho Hắc Muội.
Hạng Thịnh Duật tìm không thấy cô, chắc chắn sẽ trút giận lên Hắc Muội.
Cô gọi điện cho Hắc Muội: “Hắc Muội, chị Mục Uyển đây, tối nay em đừng ở tiểu viện bên hồ nữa, tìm nơi khác mà ngủ.”
“Tại sao ạ?” Hắc Muội khó hiểu.
“Chị đắc tội Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển giải thích đơn giản.
“Vâng, em biết rồi, phu nhân, chị đang ở đâu? Có an toàn không? Em lo cho chị.” Hắc Muội lo lắng hỏi.
“Chị an toàn, không sao hết, anh ta mà muốn giết chị thì đã giết từ lâu rồi, không đợi đến giờ đâu, cứ vậy đã nhé, chị cúp máy đây.” Mục Uyển nói, không đợi Hắc Muội hỏi tiếp, đã cúp máy rồi.
“Quan hệ giữa cô và Hạng Thịnh Duật không tốt đến vậy à?” Trần Gia Huy hỏi.
Mục Uyển mù mịt nhìn về phía trước, nhắc nhở nói: “Anh đừng đắc tội, đừng khiêu khích anh ta, thấy anh ta thì tránh xa ra chút, người này lạnh lùng vô tình, bạo lực hiểm ác.”
“Vậy cô phải làm thế nào? Cô và anh ta không thể không gặp nhau.” Trần Gia Huy lo lắng mà nhìn Mục Uyển.
“Có cậu út giúp tôi, anh ta tạm thời không thể làm gì được tôi, đừng nhắc đến anh ta nữa, tôi ngủ một chút, đến nơi thì gọi tôi dậy nhé.” Mục Uyển nói.
“Được.”
Mục Uyển nhắm mắt, cô uống chút rượu, giờ đầu óc hơi choáng váng, một lúc sau đã ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại vang lên.
Cô thấy là Mặc Uyên gọi đến, liền nghe máy.
“Cô không sao chứ?” Mặc Uyên quan tâm hỏi.
“Tôi không sao. Xin lỗi anh, tôi đã làm hỏng bầu không khí.” Mục Uyển nói.
“Người làm hỏng bầu không khí không phải cô, mà là Hạng Thịnh Duật, cái tên này từ nhỏ tính khí đã không tốt, tính tình ngang ngược, bây giờ lại càng không kiêng kị gì nữa, giờ tôi đã hiểu sao cô lại vội đi xem mắt thế rồi. Phải ở chung với anh ta, nếu là tôi, tôi cũng thấy áp lực, anh ta nói bí mật đó cho tôi, chắc là không muốn để tôi đi xem mắt với cô?” Mặc Uyên nói.
Mục Uyển không nói gì.
Cô muốn xem mắt, không phải vì muốn rời nhà họ Hạng, chuyện này phức tạp quá, cô không muốn kéo Mặc Uyên vào.
“Anh Mặc Uyên, tôi cúp máy trước nhé, tôi hơi buồn ngủ, anh nghỉ sớm nhé, hôm khác chúng ta lại đi ăn.” Muc Uyển nhẹ nhàng nói.
“Hôm khác là hôm nào, không biết tôi phải đợi đến năm nào nữa.” Mặc Uyên đùa.
Mục Uyển cũng cười theo.
Cô ban đầu chỉ định nói một câu cho qua thôi, không định mời Mặc Uyên đi ăn.
Anh đã hỏi như vậy rồi, cô cũng ngại từ chối.
“Tuần này tôi hơi bận, tuần sau nhé, tuần sau mời anh ăn một bữa.”
“Ừ được, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi rất mong đợi được gặp cô lần sau.” Mặc Uyên bày tỏ.
Mục Uyển cúp máy, nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn đường, cô nhìn thấy bờ biển phía không xa.
“Anh đưa tôi đến bên bờ biển?” Mục Uyển bất ngờ.
“Ừ ừ, ở đây tôi có một biệt thự, môi trường khá tốt, hơn nữa cũng khó tìm.” Trần Gia Huy giải thích.
Mục Uyển gật đầu: Cảm ơn anh nhé.”
Trần Gia Huy cười tươi rói: “Đừng khách khí, có thể mời cô đến nhà, là phúc phận và vinh dự cả đời của tôi đó.”
Lát sau, đến biệt thự nhà Trần Gia Huy, trong biệt thự không có ai, nhưng được quét dọn sạch sẽ, gọn gàng.
“Tôi đã gọi người giúp việc, tuần nào cũng đến dọn dẹp ba lần, cô xem, cô chọn ngủ phòng nào đây?” Trần Gia Huy nồng hậu nói.
“Tầng một có phòng nào không?” Mục Uyển nói.
“Có. Tầng một phòng nào cũng được, chăn gối sạch sẽ hết rồi, đặt ở trong tủ đấy, cô lấy ra dùng là được, à đúng rồi, để tôi mở điều hòa trong nhà ra đã.” Trần Gia Huy nói, đi mở điều hòa.
Mục Uyển mở đẩy cửa vào một căn phòng ở bên cạnh nhất.
Vật dụng trong phòng rất đơn giản, một chiếc giường, ban công, một cái ti vi, một chiếc tủ, thêm cái bàn tròn và hai sofa.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mục Uyển nhìn về phía Trần Gia Huy.
“Tôi bật nóng lạnh rồi, cô có thể đi tắm, trong tủ lạnh không có gì ăn, để giờ tôi đi mua, chìa khóa tôi để ở trên bộ trà rồi, nếu cô muốn ra ngắm cảnh biển, nhớ mang chìa khóa, nhưng ban đêm hơi lạnh, hơn nữa cũng không nhìn rõ được cảnh biển.” Trần Gia Huy nhắc nhở.
“Ừm, được.” Mục Uyển đáp.
“Tôi có thể chụp với cô vài bức ảnh được không? Tôi sợ ngày mai vội quá, tôi quên mất.” Trần Gia Huy cười đôn hậu.
Mục Uyển cười, gật đầu.
Trần Gia Huy mở máy ảnh trong điện thoại, đến gần Mục Uyển, giúp vài tấm, còn làm mấy mặt xấu, làm trái tim.
“Đúng rồi, anh không được đăng ảnh lên đâu nhé.” Mục Uyển nói.
“Tại sao?” Trần Gia Huy khó hiểu, anh vừa định đăng lên trang cá nhân, thể hiện một chút.
“Anh mà đăng lên là sẽ gặp phiền phức đấy.” Mục Uyển nói.
Trần Gia Huy cười, anh không sợ phiền, nhân lúc Mục Uyển không để ý, anh đăng mấy tấm hình đó lên trang cá nhân, còn đặt cap là: tôi và nữ thần của tôi, ở bên nhau.
Truyện convert hay : Đế Quốc Manh Bảo: Mỏng Thiếu Sủng Thê Ngọt Ngào