Nguyệt Mi là bạn thân của Mộc Miên. Hai cô nhóc đã chơi than với nhau từ hồi lớp sáu rồi. Nói là bạn thân nhưng đa số là khắc khẩu, đặc biệt là về vấn đề học hành. Nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng nên tình bạn của họ vẫn tiếp tục. Minh Hoàng là một cậu bạn mới học chung lớp với Mộc Miên năm ngoái. Tình bạn giữa họ cũng khá tốt. Ừ thì, hai tên lắm chuyện, ưa học toán lại vui tính ở cùng nhau thì thành một cái chợ liền.
- Ê bây! Giám thị tới! - Hiếu Trung hét lên, làm cả không khí lớp học trùng xuống hẳn. Nếu như không học ở lớp A này một thời gian dài, chắc họ sẽ nghĩ lớp này đang sợ thầy giám thị. Nhưng Mộc Miên nói riêng, và những đứa còn lại không liên quan đến lũ nghịch tặc kia nói chung, đều biết chúng chỉ đang bắt đầu tìm trò phá phách mới.
Thầy giám thị với hình ảnh đạo mạo bước vào lớp. Thầy là một người đàn ông trên bốn mươi với hàm râu dày màu đen nổi bật cùng nước da ngăm ngăm. Khuôn mặt thầy lúc nào cũng quạu quọ, một khuôn mặt khó chịu. Thầy có dáng người tầm thước và một cái bụng bia.
- Các bạn đứng! - Hiếu Trung ra lệnh một cách trang nghiêm khiến Tuấn Phong giật mình, nhưng cũng nhanh chóng làm theo. Mình Hoàng không kiềm được cười khúc khích.
- Im! - Nguyệt Mi nhéo Minh Hoàng một cái rõ đau.
Thầy giám thị nhìn lớp với ánh mắt thiếu thiện cảm. Trong lòng chợt chột dạ: " Cái lớp này hôm nay sao lại lạ thế này? Có biến!"
- Dạ thưa thầy! Chúng em rất vinh dự được đón tiếp thầy tham dự buổi lễ trang trọng ngày hôm nay! - Hoàng Phúc làm MC cho "chương trình".
- Tôi không rảnh đâu mà... - Câu trách mắng của thầy chưa kịp kết thúc thì đèn lớp đã tắt một cái phụt, mấy đứa gần cửa sổ, cửa lớp nhanh chóng đóng hết lại. Cửa sổ kế bên Mộc Miên mà cô nhóc chưa kịp khép cũng được Nguyệt Mi chồm lên đóng lại. Mộc Miên giả bộ dỗi, lườm nguýt Nguyệt Mi nhưng chưa đầy ba giây thì cô nhóc đã thay đổi ý định. "Hừm! Tối thế này làm gì nó thấy, làm chi cho phí hơi?"
- Các em đang làm gì vậy? - Thầy giám thị hét lên. - Các em có tin tôi...um um...- Thầy chưa kịp nói hết, đã bị Thiện Thanh, một cô bạn cực kì đầu gấu trong lớp lấy khăn lau bảng nhét vào miệng.
Mộc Miên không kiềm được kêu lên một tiếng.
- Nè! Hơi quá đáng rồi đó! - Giọng cô nhóc cất lên khe khẽ.
- Kệ đi! Chúng ta chỉ là những khán giả xem kịch thôi! - Tuấn Phong nói, giọng điệu thích thú.