Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật

chương 4: chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Kidoisme

Tình tiết trong phim tang thi trở thành sự thật, những người không thích và không xem được thể loại này đồng loạt im lặng.

Người trong phòng giám sát về cơ bản đều gọi điện thoại cho gia đình.

Dịch Thành Lễ luân phiên túc trực hai đầu số , nhưng mãi không thể kết nối, mỗi giây chờ đợi đều làm cho trái tim hắn trượt xuống vực sâu thêm một cm.

Các loại thanh âm nói chuyện không ngừng, chỉ có Lăng Thanh vẫn trầm mặc, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình giám sát như thanh niên giết cá luyện mười năm ở siêu thị Đại Nhuận Phát.

()

() xuất phát từ câu nói: "你以为我还会在乎吗?我在大润发杀了年鱼,我的心早已和手里的刀一样冷了" – "Anh nghĩ tôi còn quan tâm sao? Tôi giết cá ở Đại Nhuận Phát năm, trái tim từ lâu đã lạnh như con dao trong tay".

Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải khi anh đứng trước mặt em nhưng em lại không biết anh yêu em, mà là lúc tận thế anh ở đây nhưng đồ ăn thức uống anh cất trên nhà.

Chẳng ai tin được Lăng Thanh đã chuẩn bị rất nhiều vật tư, nhưng giờ anh không thể dùng đến, thuyền lật trong mương.

Phải về nhà, phải sống sót về nhà!

Suy nghĩ trong lòng Lăng Thanh cực kỳ kiên định, anh căng mắt quan sát màn hình rồi so sánh với bản đồ mặt bằng chung cư, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ góc nào.

Cửa sắt lớn nhất đã đóng, xung quanh được bao bởi những bức tường cao, tang thi không có cách nào vượt qua.

Mặc dù cổng thấp bên dưới có thể tiến vào bãi đỗ xe ngầm nhưng muốn từ đó đi lên chung cư cần phải có sự cho phép của chủ hộ.

Giả sử mấy con tang thi thông minh được như thế thì anh nghĩ loài người nên tự sát mẹ cho xong, chết sớm hạnh phúc sớm.

Lăng Thanh nhìn màn hình chằm chằm, Dịch Thành Lễ bỏ điện thoại xuống im lặng quan sát anh.

Ngay từ đầu phản ứng của giám đốc Lăng đã có chút kỳ quái, hình như anh biết điều gì đang diễn ra nhưng vẫn im lặng.

Hắn suy nghĩ một chút, quyết định làm quen với Lăng Thanh, mở miệng hỏi: "Giám đốc Lăng không cần gọi điện về nhà sao?"

Lăng Thanh: "Hộ khẩu nhà tôi có một mình tôi, bố mẹ đã qua đời."

Không động vào thì thôi, động vào rồi chẳng khác nào quả bom nổ mạnh.

Dịch Thành Lễ:...

Hắn trầm mặc nửa giây: "Tôi xin lỗi."

Quả nhiên Lăng Thanh hoàn toàn không cho hắn thái độ tốt: "Không sao, chuyện hộ khẩu nhà tôi cũng chả phải do anh tạo thành."

Đúng là một cái miệng giỏi giang!

Lần này Dịch Thành Lễ câm hẳn, ngược lại Tần Đại Lực bên cạnh chọt Lăng Thanh: "Anh, trong chung cư hẳn là chỉ còn thẳng tang thi theo hai người vào, giờ tên đó đang đi dạo trước cửa văn phòng quản lý."

Lăng Thanh gật gật đầu, Dịch Thành Lễ lại nâng cằm lên màn hình giám sát: "Không đúng, là ba người.

Cậu quên bác gái vừa bị cắn à?"

Tần Đại Lực dừng lại, lập tức quay đầu nhìn chỉ thấy bác gái bị cắn mất nửa cái chân vẫn treo mình trên tay vịn cầu thang, động tác trúc trắc không ngừng đi vòng quanh mặc cho máu tươi rỏ đầy đất.

Mà ông Trương vừa ngã xuống đất kia cũng đã đứng lên nhưng bị lõm mất nửa bên cổ.

Ông ta vừa đi vừa lắc lư đụng này đụng nọ, giống hệt con lật đật bọn trẻ con hay chơi trong nhà.

Hình ảnh trước mắt khiến làn da đen của Tần Đại Lực trắng bệch vài tông, ôm trái tim yếu ớt suýt nằm xuống.

Lúc này Tiền Mỹ Lệ vừa gọi điện xong bước nào, mím môi bảo Lăng Thanh: "Anh Lăng, nhóm chủ hộ hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Em không biết đáp, chỉ đành bịa chung cư có người điên làm loạn yêu cầu bọn họ không được mở cửa."

"Ừ, ổn định họ trước, tuyệt đối không được để họ ra ngoài." Lăng Thanh gật đầu.

Tiền Mỹ Lệ: "Em đã nói rồi, hơn nữa các cửa ra vào đều đã bị khóa, không có chìa khóa không vào được, tạm thời chưa có vấn đề."

Hai người nói xong, Dịch Thành Lễ đột ngột chú ý tới đồng hồ, hỏi Lăng Thanh: "Sắp tan học rồi, đến lúc đó chủ hộ về nhà mở cửa sắt thì phải làm sao?"

Bầu không khí đột ngột đông cứng, tất cả mọi người chờ đợi Lăng Thanh.

Dịch Thành Lễ cho rằng Lăng Thanh sẽ mâu thuẫn hoặc buồn rầu, kết quả người ta chỉ nhíu mày đáp: "Trở về được đã rồi nói sau."

Anh tiếp tục: "Vị trí chung cư chúng ta hẻo lánh như vậy mà còn xuất hiện tang thi thì trong nội thành sẽ thế nào? Giờ tan làm lượng người lưu thông trên đường cực lớn, ở trong không gian kín như tàu điện ngầm hoặc xe buýt nếu có một người dính..."

Lăng Thanh còn chưa nói xong mọi người đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh địa ngục sống giữa lòng thành phố.

Tiểu Giả khàn giọng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Tôi..."

"Tôi..."

Dịch Thành Lễ và Lăng Thanh đồng thời lên tiếng, nói một chữ rồi cùng dừng lại.

Lăng Thanh tự kiểm điểm mình không nên nói thêm gì để thu hút sự chú ý, vội vàng nặn ra nụ cười xấu hổ với Dịch Thành Lễ: "Mời Dịch tổng nói trước."

Dịch Thành Lễ gật đầu đang chuẩn bị nói ra kế hoạch, đột nhiên bị một tiếng kêu rên từ sau lưng truyền đến cắt ngang.

"Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát!" Vương Xuân Phát lê hai chân già mềm nhũn, nước mắt nước mũi ròng ròng: "Mau lên để họ tới cứu chúng ta!!!"

Tất cả mọi người không ai hưởng ứng, mặt mũi Vương Xuân Phát đỏ bừng, cảm thấy bản thân như một thằng hề.

Dịch Thành Lễ đang muốn lên tiếng bảo mình đã gọi, Vương Xuân Phát chẳng hiểu sao lại quay sang làm khó Lăng Thanh: "Cậu gọi cảnh sát chưa?"

Cách bức tường dày là cái chết, bên trong còn phải đối phó với loại người ích kỷ bo bo giữ mình, Lăng Thanh hơi phiền, lạnh lùng hỏi lại: "Sủa tiếp?"

Vương Xuân Phát nghẹn, không nghĩ tới Lăng Thanh mình nói cái gì cũng nghe hôm nay ngang ngược như vậy, ngay cả Tần Đại Lực và Tiền Mỹ Lệ bên cạnh cũng ngẩn người, Dịch Thành Lễ nhìn anh không nói lời nào.

Bình thường nghe Vương Xuân Phát lải nhải hai câu, nể tình ông ta phát lương cho mình, Lăng Thanh còn có thể tạm coi như tiếng vịt kêu.

Nhưng anh chợt nhận ra tận thế đến sớm có nghĩa là tiền lương, tiền thưởng tết hoàn toàn biến mất, công sức tháng này anh làm quần quật coi như tan biến.

Lăng Thanh càng nghĩ càng phiền, sớm biết anh đã xin tan làm sớm, thế có phải giờ đang đóng cửa ôm đồ, cả thế giới chẳng liên quan đến mình rồi không.

Khó chịu, không nên đi làm, đi làm sẽ mang tới bất hạnh.

Nhìn Vương Xuân Phát còn đang đứng bất động ngoài cửa đầu sắp bốc khói, Lăng Thanh lại nhớ tới tiền thưởng tết năm nay, chuẩn bị mở miệng cà khịa thêm dăm ba câu kết quả Dịch Thành Lễ ho khan hai tiếng cắt ngang câu chuyện.

Hắn ôn hòa giải thích: "Giám đốc Vương, tôi đã báo cảnh sát nhưng họ không thể tới.

Lát nữa tôi sẽ gọi lại."

"Nhưng mà..." Vương Xuân Phát muốn đáp trả, Dịch Thành Lễ bỗng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói tiếp: "Hay ông xuống kia trình báo với công an phố xin họ thu xếp tới cứu mọi người được không?"

Dựa trên kinh nghiệm nịnh nọt sếp nhiều năm, Vương Xuân Phát cảm nhận được ông chủ bây giờ cực kỳ tức giận, muốn sống thì đừng chọc vào.

Ông ta im lặng thành thật quay lại ghế sô pha, Tiền Mỹ Lệ ngạc nhiên há hốc mồm.

Quả nhiên tiền đè chết người, trước mặt lãnh đạo trực tiếp, quản lý Vương hét ra lửa cũng chỉ là con kiến.

Đợi thành phần gây rối biến mất, Dịch Thành Lễ cuối cùng có thể hoàn thành kế hoạch gián đoạn: "Không thể cấm chủ hộ về nhà, đó là quyền của họ.

Mặc dù tình hình hiện tại cực kỳ hỗn loạn nhưng tôi mong chúng ta hãy đặt niềm tin rằng quân đội sẽ không để tình trạng này kéo dài.

Chúng ta là người kinh doanh bất động sản, cần phải đảm bảo dịch vụ của mình."

Trong nháy mắt Lăng Thanh cảm thấy toàn bộ phòng giám sát đều bị ánh sáng trên người Dịch Thành Lễ bao phủ, giống mấy thanh niên Ultraman mở miệng, từng chữ từng chữ đều lộ ra vẻ vĩ đại.

Ông chủ quả nhiên là giống loài khó hiểu, sắp chết cả lũ rồi mà vẫn còn bắt nhân viên tăng ca làm việc, đèn phòng công ty hôm nay sáng.

Lăng Thanh nhìn Dịch Thành Lễ, độ hảo cảo vừa chạm tới con số âm lập tức tụt xuống âm vô cùng, biểu cảm trên mặt càng ngày càng lạnh.

"Nếu chủ hộ về nhà, chúng ta bắt buộc phải mở cửa." Dịch Thành Lễ nói.

Tần Đại Lực nhịn không được đốp chát: "Nhưng giờ chung cư cũng có tang thi, chủ hộ mà về bị cắn thì phải làm sao?"

Dịch Thành Lễ: "Vậy để bọn họ trú trong văn phòng quản lý hoặc ki – ốt bảo vệ cửa Bắc, chờ tang thi được giải quyết xong mới thả ra ngoài."

Tần Đại Lực: "Ngộ nhỡ chủ hộ nào đó giấu chuyện mình bị cắn?"

Dịch Thành Lễ: "Linh hoạt lên cậu bạn, giờ tôi với cậu ở đây nói nhiều cũng vô dụng, nếu thật sự như giám đốc Lăng nói không có ai trở về?"

Nói xong hắn nhìn về phía Lăng Thanh: "Đúng không giám đốc Lăng?"

Anh ho khan đáp: "Đồng ý, tùy cơ ứng biến.

Mọi người đều không muốn thành kẻ xấu nhưng chúng tôi cũng không muốn chết."

Tiền Mỹ Lệ bên cạnh gật đầu phụ họa, trong đầu cô đều là những lời Lăng Thanh buổi chiều, hiện tại anh phán gì cô đều tin tưởng %.

"Chúng tôi sẽ đưa các chủ hộ an toàn về nhà nhưng chúng tôi cần bảo vệ mình và những người khác an toàn."

Tất cả mọi người đồng ý, bọn họ không phải người thấy chết không cứu, tuy nhiên cứu người khác thì ai cứu mình?

Tiểu Bỉnh đột ngột lên tiếng hỏi Tần Đại Lực: "Anh Lực, Đại Long và Mãng Tử phải làm sao đây? Bên cạnh họ còn có ông Lưu bị giam kín trong phòng bảo vệ cửa Bắc không thể di chuyển."

Phòng bảo vệ không kiên cố bằng trung tâm quản lý tài sản, cửa ra vào chỉ làm tạm thời, nhỡ số lượng tang thi nhiều lên liệu ba người có thể chạy thoát?

Trong đầu hiện lên quá nhiều hình ảnh đẫm máu, nháy mắt sự phẫn nộ vượt qua lòng sợ hãi, Tần Đại Lực loay hoay đứng dậy.

Ở các nhóm Wechat, bạn bè chia sẻ rất nhiều video kinh khủng, nhóm chủ hộ liên tiếp đặt câu hỏi, tùy tiện ấn vào hình là đã thấy máu me bay đầy trời.

Khi làm tình chúng ta thường hôn khắp cơ thể đối phương, đồng dạng khi tang thi cắn thì sẽ cắn không chừa một chỗ.

Máu thịt lẫn lộn, gào thét ầm ĩ, đối mặt với hình ảnh hạn chế độ tuổi như vậy, da đầu Lăng Thanh tê dại, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Nếu nói trong giấc mơ hình ảnh còn mông lung thì bây giờ sự thật bày ra trước mắt, trái tim Lăng Thanh nặng trĩu như bị ai đó túm lấy.

Bên ngoài quá nguy hiểm, anh phải về nhà!

Về nhà, về nhà!

Đúng lúc này một bàn tay to vươn tới cầm lấy điện thoại của anh.

"Để tôi."

Lăng Thanh có cơ hội thở dốc, mà Dịch Thành Lễ càng xem video gương mặt càng khó coi, lúc trả điện thoại lại cho Tiền Mỹ Lệ, đầu óc của hắn hoàn toàn trống rỗng.

Tình hình bên ngoài còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, sắp bắt đầu kỳ nghỉ tết, người người nhà nhà về quê, nơi này có tang thi đi qua thì hẳn các thành phố khác cũng vậy.

Liệu có ai đến cứu bọn họ hay không?

Mắt thấy sắc mặt Dịch Thành Lễ càng ngày càng khó coi, Lăng Thanh nhớ tới giấc mộng kia khi tang thi xâm chiếm thế giới, đạo đức suy đồi, mọi người chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Dịch Thành Lễ dựa vào sức mạnh trở thành đội trưởng đội tự cứu khu vực Lăng Thanh ở lúc đó, đàn em bên dưới hết mực nghe theo hắn.

Mặc dù ép buộc người khác quan hệ nam nam chẳng phải điều tốt lành gì nhưng quả thực Dịch Thành Lễ rất giỏi giang, đi theo hắn không sợ lo cơm ăn áo mặc.

"Dịch tổng, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lăng Thanh mở miệng hỏi.

Dịch Thành Lễ lấy lại bình tĩnh, trầm mặc nói: "Không thể nhìn đồng nghiệp trong phòng bảo vệ cửa Bắc đi chết, phải nghĩ biện pháp giải quyết tang thi ở chung cư rồi mới tính đến bước tiếp theo."

Không thể trông cậy vào người khác, nhưng cũng không thể dùng tay không đấm chết tang thi.

Dịch Thành Lễ mím môi nhìn Tần Đại Lực quá tải não đứng thẳng tắp bên cạnh: "Đại Lực, thứ có sức sát thương nhất phòng quản lý là gì?

Tần Đại Lực đáp không chút nghĩ ngợi: "Miệng Vương Xuân Phát."

Dịch Thành Lễ:...

Lăng Thanh:...

—Hải Kinh Lạc:

Vương Xuân Phát: Cậu giết tôi!

Dịch Thành Lễ: Tôi, đáng tin cậy..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio