Hôm nay là bắt đầu kì nghỉ hè, Yui sung sướng lăn lộn trên chiếc giường nhưng cô cảm thấy rất chán. Nằm lăn lội một hồi, Yui quyết định đi xuống và đi dạo lòng vòng ở khu phố mua sắm, dẫu sao kì thi học kì cũng đã qua và giờ lại đang nghỉ hè. Khi bước xuống phòng khách, Yui thấy Rui đang ngồi nhăm nhi li trà và đang vắt chân trên sofa đọc báo. Anh nhìn Yui chầm chầm một lúc rồi cất tiếng hỏi:
-Em tính đi ra ngoài à?
-Vâng, em đang tính đi sang khu phố kế bên dạo vòng vòng một chút.-Yui.
-Vậy có muốn đi cùng anh không? Anh cũng đang cần mua một chút đồ.-Rui đứng dậy và tiến lại gần cô hỏi.
-Vâng ạ.-Yui trả lời. Rồi sau đó hai người cùng nhau ra ngoài, chả ai nói với ai lời nào từ lúc bước ra khỏi phòng khách. Để phá vỡ bầu không khí yên lặng này, Yui bất chợt lên tiếng:
-Anh..anh tính mua gì vậy Rui-kun?
-Một chút hương vị mới để làm trà.-Rui đáp lại, giọng điệu chả có gì thay đổi, giọng anh như không có cảm xúc.
-Anh có vẻ thích trà nhỉ?-Yui gặng hỏi tiếp, phần vì tò mò phần thì muốn hiểu biết về Rui hơn vì anh có lẽ là người lạnh nhạt nhất trong gia đình, mặc dù trà anh pha nó có mùi hương của rất nhiều hạnh phúc, cô cảm thấy như vậy mỗi khi nếm thử trà anh pha.
-Rất thích luôn đấy chứ.-Rui nói xong tự nhiên lại mỉm một cười nhẹ, chỉ là một nụ cười thoáng qua nhưng Yui có thể thấy nó. Cô tự nhiên cảm thấy vui vui trong lòng, cô cảm thấy nụ cười vừa thoáng qua trên môi Rui nó thật chân thật chứ không phải những kiểu gặng cười mà anh hay dùng. Hình như anh là một con người vô cảm xúc, anh tuy là một luật sư tài năng và nấu trà chứa rất nhiều tình cảm vào trong đấy nhưng hình như..anh không biết cách bộc lộ cảm xúc của mình mà chỉ biết thổ lộ nó vào những tách trà. Thì ra do vậy mà anh mới có thể làm ra những li trà thơm và ấm áp tới như vậy..
-Em thấy ở nhà còn rất là nhiều trà mà?-Yui loay hoay với những bị trà trong tiệm rồi bất chợt hỏi Rui.
-Anh muốn thử làm một hương vị mới.-Rui nói, mắt và tay vẫn không rời khỏi những miếng trà cắt lẻ ra.
-Nếu được,..anh có thể dạy em cách pha trà thật ngon được không ạ?!-Yui đứng lên, cầm một bịch trà thảo mộc và hướng về phía Rui, cô nói tiếp:
-Em không thường xuyên pha trà cho lắm, chỉ biết vớ lấy một loại trà rồi đổ nước sôi vô thôi, nhưng em rất thích cách anh pha trà. Cái cách mà anh pha trà rất đặc biệt, ngoài những bước cơ bản ra anh còn thêm nhiều những bước khác đễ cho tách trà anh pha ngon và ấm áp hơn, anh còn đặc biệt cho cả trái tim và tấm lòng của anh vào nữa.., nên em rất muốn anh dạy pha trà cho em ạ!-Yui nói, mắt nhìn thẳng vào Rui khiến anh ngại ngùng..
-Được, nếu em không phiền.-Anh lạnh lùng quay ngoắt qua chỗ khác nhưng vẫn không giấu nỗi hai gò má đỏ ửng của mình. Điều đó đã làm cho Yui phải bụp miệng nhịn cười.
Sau đó, hai người họ cùng trở về nhà và Rui dạy cho Yui cách pha trà ngon hơn, cách để đặt trái tim và sự ấm áp của mình vào những công đoạn pha trà. Anh nhìn Yui rồi mỉm cười, không chỉ mình Yui học thêm nhiều điều về trà. Mà Rui còn học được từ cô cách đễ bọc lộ cảm xúc mình qua những nụ cười của cô mà không cần phải qua những tách trà. Anh yên lặng nhìn Yui, mỉm cười rồi nói:
-Cảm ơn em, Yui.
-End-