Lưu Trọng Thiên cùng binh lính chạy ra sau bình phong, phát hiện Ngô Trung Nghĩa sắc mặt trắng bệch đã ngất đi do quá khiếp sợ, trong tay hắn đương cầm một con rắn màu đen, là một con đại tiên xà.
Đám binh lính hết lôi lại kéo Ngô Trung Nghĩa dậy, cái tên đó đã nhũn như con chi chi, binh lính khiêng Ngô Trung Nghĩa đặt lên giường, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Lưu Trọng Thiên vội căn dặn binh lính đi gọi quân y, sau đó bước nhanh tới trước bồn tắm, cầm con đại tiên xà kia lên, đây chẳng phải là con rắn mình đã bắt giúp Uy Thất Thất sao? Lẽ nào...
Uy Thất Thất buồn chán nằm ở trên giường, không biết sau khi Ngô Trung Nghĩa phát hiện ra con rắn kia sẽ có bộ dáng gì, thét chói tai, sau đó té xỉu? Đáng tiếc cô không trông thấy được, tiếc quá đi, bỏ lỡ mất cảnh tượng đặc sắc như vậy.
"Uy Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên cất giọng nói ngay bên tai cô, Thất Thất lập tức xoay người lại, phát hiện Lưu Trọng Thiên đứng trước giường, vẻ mặt vô cùng giận dữ, Thất Thất liền đoán ngay ra, cái tên Ngô Trung Nghĩa đó chắc đã té xỉu thật rồi.
Thất Thất bèn dịu dàng nhìn Lưu Trọng Thiên, nũng nịu sáp lại gần, choàng tay qua cổ Lưu Trọng Thiên "Vương gia, ngài hù chết người ta rồi, tại sao phát hỏa vậy, tôi đã làm gì à?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lưu Trọng Thiên bỗng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người Thất Thất, cũng cảm giác được thân thể mềm mại ấy đang dựa sát người chàng, nhất thời, thiếu chút nữa quên mất mục đích đến tìm cô, quả là một nữ nhân quỷ kế đa đoan, có ý đồ phân tán lực chú ý của chàng, Lưu Trọng Thiên ngay lập tức định tâm tĩnh khí lại.
"Cô đã thả rắn vào trong nước tắm của Ngô Trung Nghĩa? Có phải vậy không?"
"Không có, tôi ngủ suốt từ nãy mà!" Thất Thất kiên quyết phủ nhận, tỏ vẻ vô tội.
"Đó là con đại tiên xà, ta vừa mới bắt giúp cô lúc sáng!"
"Đại tiên xà đâu phải chỉ có mỗi con đó, ai biết được nó chui vào từ lúc nào chứ?"
"Cô đã nói như vậy, thì bây giờ hãy mang con ta bắt ra đây!" Lưu Trọng Thiên bực tức nói, nữ nhân này còn dám ngụy biện, nói dối mà sao không chớp mắt.
"Ăn mất rồi!" Thất Thất nói quả quyết.
"Ăn rắn?"
"Đúng! Rắn bị tôi ăn vào trong bụng rồi." Thất Thất đưa miệng đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, lè lưỡi, tinh nghịch nói "Ngon tuyệt cú mèo, ngài không tìm được đâu..."
Lưu Trọng Thiên đột nhiên cảm thấy rất bối rối, Uy Thất Thất này quả thực quá táo bạo, dám chu môi tiến lại gần chàng, khiến chàng có chút phân tâm. Nếu cứ tiếp tục giữ tư thế này lâu thêm nữa, chàng sẽ điên mất thôi, Lưu Trọng Thiên kéo tay Uy Thất Thất đang choàng trên cổ chàng xuống, sau đó dùng sức đẩy Uy Thất Thất ngã lên giường, cảnh cáo cô.
"Đừng để ta tóm được, rõ thật bát nháo, Ngô Trung Nghĩa quá sợ hãi đã ngất đi rồi! Hiện giờ vẫn bất tỉnh nhân sự!"
"Ngất rồi? Ha ha!" Thất Thất bụm miệng, phá lên cười "Lá gan nhỏ thật, mới chỉ là một con rắn nhỏ thôi, nếu tôi thả một con mãng xà vào, hắn chẳng phải sẽ bị hù chết sao!" Thất Thất vừa dứt lời, lập tức ngậm miệng lại, bởi vì Lưu Trọng Thiên đã nghe thấy điều cô nói.
"Chẳng phải nói đã ăn rồi sao?"
"Chưa ăn..." Thất Thất nói lí nhí.
"Con rắn đó là do cô thả?"
"Là tôi, Vương gia... Đại thúc..." Thất Thất trông thấy ánh mắt giận dữ của Lưu Trọng Thiên, ý thức được chàng đang thực sự phẫn nộ, thế là ôm lấy thắt lưng Lưu Trọng Thiên, vội vàng nói "Đừng đánh tôi, nhiều nhất, nhiều nhất lần sau Thất Thất không dám nữa!"
"Cô còn có lần sau!" Lưu Trọng Thiên muốn đẩy Thất Thất ra, Thất Thất lại dính chặt lấy như keo, mềm mại, nõn nà, khiến chàng nhất thời có cảm giác tim đập loạn nhịp "Mau buông ra, Uy Thất Thất!"
"Nếu không phạt thì tôi sẽ buông!"
"Không trừng phạt!" Lưu Trọng Thiên nhanh như chớp buột miệng nói ra, đối mặt với dáng vẻ hờn dỗi của Thất Thất, trong lòng một hồi xao động, khó mà làm ngơ được, không nỡ nói ra hình phạt nữa.