Lưu Trọng Thiên giữ chặt cánh tay Thất Thất, cúi người xuống, khẽ bật cười, khuôn mặt xấu xí của Uy Thất Thất do quá căng thẳng nên càng xấu hơn, duy chỉ có đôi mắt ngập tràn nỗi sợ hãi lẫn tức tối, khiến người ta thoạt nhìn bất giác xúc động, thứ cảm xúc ấy nhanh chóng tác động tới từng sợi dây thần kinh của chàng, khiến chàng phát sinh ham muốn được ôm nữ nhân này vào lòng... Lưu Trọng Thiên bất giác sáp lại gần Thất Thất, ánh mắt trở nên si mê...
"Vương gia, Vương gia, chẳng phải chúng ta đã có hiệp nghị sao?"
Thất Thất cảm nhận được hơi thở của Lưu Trọng Thiên, chàng tiến lại ngày một gần, cũng không giống như đương đùa giỡn với cô, sẽ không định vô lễ với cô thật chứ, Vương gia háo sắc này, ngay cả xấu nữ cũng không buông tha.
Thất Thất khẩn trương đẩy chàng ra "Vương gia, Vương gia! Ban nãy tôi nói bừa thôi, tôi không đi đâu cả, tôi làm Vương phi của ngài!"
Lưu Trọng Thiên thoáng sững sờ, trong chớp mắt đứng thẳng người lên, tự mình thốt ra một câu đánh trống lảng "Ngoại trừ đôi mắt kia, cô xấu như ma lem!"
Thất Thất vuốt ve gương mặt, xấu thế sao, dù sao cô cũng không tính ở lại Đại Hán, lại càng không định lấy lòng chàng ta, chỉ cần khi quay về thế giới của mình, trở nên xinh đẹp là được.
"Cô hình như không thấy đúng về sự xấu xí của mình thì phải?" Lưu Trọng Thiên rời giường, bỏ lại câu nói lãnh đạm này.
Uy Thất Thất sờ thử gương mặt, thở dài.
"Thực ra, hình dáng tôi vốn không phải thế này!"
"Đừng nói với bổn vương, cô tự cảm thấy mình là mỹ nữ?"
"Ai nói tôi là mỹ nữ? Mặc xác ngài, tôi đi xem Ngô giám quân đây, ha ha, trêu đùa cái tên đó quả thực được hả giận!" Thất Thất nghênh ngang đi ra ngoài. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
"Đừng có trêu chọc hắn nữa đấy, bằng không ta nhất định sẽ trừng phạt cô!"
"Còn phải xem tâm tình tôi thế nào đã!"
"Cô nói gì cơ? Uy Thất Thất..."
Lưu Trọng Thiên cảm thấy trong lời nói của Thất Thất có hàm ý khác, không lẽ còn muốn đi chọc ghẹo cái tên kia nữa? Chàng đương định căn dặn vài câu, Thất Thất đã chạy nhanh ra ngoài, nữ nhân nghịch ngợm xảo quyệt này, rõ thật ranh ma ương bướng. Lưu Trọng Thiên không trông chờ cô có thể nghe lời, chỉ cần đừng gây rắc rối cho chàng là tốt rồi.
Ra khỏi đại bản doanh, thật trùng hợp, đúng lúc Thất Thất gặp Lưu Duẫn và Ngô Trung Nghĩa đi về phía này. Ngô Trung Nghĩa bị hành hạ một trận, bộ dáng hết sức tiều tụy, không còn giữ được thần sắc như ngày trước.
Hắn trông thấy Uy Thất Thất, tựa như thấy kẻ thù, thật muốn xông lên phía trước tranh luận cùng Uy Thất Thất, thế nhưng, ở trong lòng lại có chút lo sợ nữ nhân xấu xí này, đành hèn nhát núp sau lưng Lưu Duẫn.
"Uy Thất Thất, cô to gan lắm, dám trêu chọc ta?" Ngô Trung Nghĩa ló đầu ra nói một câu, rồi trốn ngay lập tức.
"Gì? Chuyện sa hố cát hả, đó là do ngài xui xẻo thôi, tôi đi mấy lần đều không đụng phải, ngài đi kiểu gì mà lọt xuống vậy? Ha ha!" Uy Thất Thất che miệng phá lên cười.
"Uy Thất Thất, cô chớ đắc ý vội, cô cho rằng Hoàng thượng ban hôn, là vì không muốn giết cô sao?"
Ngô Trung Nghĩa ra sức tìm lời nói cay độc để kích động Uy Thất Thất "Đó là do Hoàng thượng muốn đả kích Tam Vương gia, mới tìm một nữ nhân xấu như ma lem để gả cho ngài ấy, chờ tới khi Tam Vương gia trở về kinh đô, mỹ nữ hàng đàn, còn đến phiên xấu nữ như cô sao!"
Ngô Trung Nghĩa cho rằng nếu nói như vậy, Uy Thất Thất nhất định sẽ nổi trận lôi đình, kết quả lại chỉ thấy Thất Thất không thèm liếc hắn lấy một cái, còn bật cười sảng khoái, chỉ vào mũi Ngô Trung Nghĩa mà quở trách.
"Ai thèm cái chức Vương phi đó chứ, bổn tiểu thư chỉ mong sao trút bỏ được liên quan... Ấy thế mà... Có người vô cùng xui xẻo, đi tìm kho báu bị sa hố cát, tắm rửa thì bị rắn cắn, ha ha!"
"Rắn kia?"
"Là nghe nói, nghe nói thế, ha ha!"
Thất Thất lanh lợi bước tới trước mặt Ngô Trung Nghĩa "Tốt nhất hãy mau chóng hồi kinh đi, bằng không lần sau sẽ không phải là rắn đâu, nghe nói trong sa mạc còn có thằn lằn ăn thịt người, kền kền khổng lồ gặm nhấm thịt rữa..."